Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19

387 0 0 0

CHƯƠNG 19

Hôm nay là ngày cưới của Nhân và Ly, Xuân thì đi bên phía của Ly. Đó là ý của Nhân, Nhân muốn Xuân bên phía Ly để có gì cũng có người để uống. Nhân làm như không có người không bằng, anh cũng tiếc lắm chứ. Nếu Xuân bên mình sẽ hay hơn, nhưng thôi phải chia ra dù gì bên anh cũng có Hưng, Phương chị của anh với mấy đứa bạn chiến hữu.

Buổi tiệc cưới đông vui, Nhân và Ly cười không thôi. Dù phải tiếp nhiều khách nhưng vẫn rất vui và không thấy mệt. Có mệt thì cũng là lúc về phòng.

  • Cảm ơn các bạn đã đến chung vui với hai đứa mình
  • Cạn nha – biết ngay là mấy đứa này sẽ không tha cho Nhân mà, thôi kệ mình phải nễ mặt. Nhân chỉ cần uống vài ly đầu mấy ly sau thì bạn của Nhân sẽ tiếp

Đến bàn chú bác hai bên thì cả hai cùng nâng ly, Ly cũng phải uống dù nhiều dù ít. Ngày vui mà.

Tội cho Xuân, Ngọc, Phương với hai vợ chồng Hùng – Dung tiếp khách cũng mệt.

Ba mẹ Hùng vui vẻ ra mặt, hai ông bà cùng ba mẹ và chú thiếm của Ly rươm rã thay phiên nhau mời khách. Thấy con mình hạnh phúc là họ cũng hạnh phúc theo.

Buổi tiệc đãi lúc 11 giờ và đến 3 giờ thì bên nhà của Ly cũng ra về. Ly khóc sướt mướt luôn, cứ như xa ba mẹ mình lâu lắm. Cũng phải hiểu cho cô sống với ba mẹ quen rồi, giờ về nhà người khác, có cuộc sống riêng thì phải khác chứ sao.

Buổi tối lại làm lễ lần nữa, giờ thì chỉ còn vài đứa bạn với Ngọc, Xuân và Phương. Hùng với Dung mệt rồi, còn phải cho thằng Huân về nhà mai còn đi học.

  • Xuân uống dữ quá, tụi em phục thật
  • Mấy đứa nói quá, Xuân ngủ một giấc rồi đó. Uống ít lắm – Xuân phải khiêm tốn, vì nếu tỏ vẻ thì mấy đứa này tiễn Xuân một đoạn luôn. Xuân còn phải giữ sức, mai còn phải đi làm. Tại Nhân và Ly năn nỉ quá, mà Xuân cũng không muốn làm ngày cưới của hai đứa mất vui, nên Xuân mới chịu ở lại đó chứ
  • Anh Phương nữa nè, xem ra anh Phương có gì với chị Ngọc phải không. Toàn uống thay thôi

Bị nói trúng ý mình Phương ngại mà gãi đầu, anh lén nhìn sang Ngọc. Chỉ tiếc Ngọc vẫn bình thường mà lại lâu lâu nhìn Xuân rồi lấy ly của Xuân uống. Hai người họ chơi trò chia nhau mỗi người một nữa.

Ngọc không muốn Xuân uống nhiều, đồng ý lâu lâu mới vui một lần nhưng người thì đầy vết thương thế kia.

Nói vậy chứ Xuân và Phương phải đỡ cho Ngọc nhiều lắm, chứ thấy Ngọc uống thì cả hai cùng xót.

  • Này, ba người này đều là anh chị tốt của Nhân và Ly đó, 5 người liệu mà lo nha
  • Yên tâm tụi này không bị chuốc say thì thôi – cả bọn bật cười

Uống thì uống cũng phải ăn chút ít. Muốn gắp cho Xuân một ít mà Ngọc cũng không can đảm.

Xuân cũng vậy, nhưng nhớ đến những gì mà cả Hùng và Dung nói Xuân mạnh dạn hơn.

  • Em ăn nhiều vào
  • Cảm ơn
  • Đây nữa nè Ngọc
  • Cảm ơn – nhìn hai người họ mà Ngọc không biết làm sao, lại đang ngồi giữa nên Ngọc đành chịu

Xuân cười lắc đầu, Phương đang tranh chấp với Xuân đây mà.

Phương không thua đâu, Xuân làm gì được cho Ngọc thì anh cũng làm được.

  • Dì ơi con bù ngủ - bé Xuân chạy ra đòi ngủ với bộ dạng thật đáng yêu, làm ai nấy trong bàn cũng bật cười
  • Vậy dì đưa bé Xuân đi ngủ nha – Ngọc ẳm bé Xuân lên ngay khi con bé chạy lại ôm lấy chân mình
  • Chú Phương con tìm thấy sổ bé ngoan rồi. Bữa đó suýt nữa con mất luôn
  • Vậy là bé Xuân vui rồi nha, thôi em với con bé lên phòng đi – Phương đắc ý, bé Xuân đang dần chú ý và có cảm tình với anh
  • Xin phép mọi người – Ngọc đứng lên và trên tay là bé Xuân
  • Cẩn thận – Xuân hốt hoảng vội giữ lấy hai người họ
  • Em sao vậy – Phương nhanh tay hơn kéo Ngọc ra khỏi tay Xuân

Xuân đành chấp nhận, Xuân ẳm bé Xuân trên tay mình tránh làm con bé sợ. Nhìn Ngọc trong vòng tay của Phương, lòng Xuân khó chịu vô cùng. Tim Xuân nó đang trách Xuân sao không cho nó bên cạnh trái tim của Ngọc. Ghen đó.

  • Em không sao – ý thức được mọi chuyện Ngọc liền rời khỏi người Phương. Thấy Xuân nhìn mình và Phương với ánh mắt đượm buồn cô cũng buồn.

Xuân chỉ im lặng ẳm bé Xuân rời khỏi bàn, để Ngọc ở lại. Cô giải thích thế nào cho Xuân hiểu, khi mà mọi chuyện trước mắt Xuân

  • Chị Ngọc lên nghỉ đi
  • Đúng rồi
  • Anh đưa em lên
  • Thôi, anh ở lại với mọi người đi
  • Nhưng mà
  • Em tự đi được – Ngọc quyết từ chối, cô cần gặp Xuân ngay bây giờ

Phương ngậm ngùi ở lại, anh không có lí do đi theo Ngọc khi mà Ngọc đã từ chối anh trước mặt mọi người.

Mọi người im lặng không ồn ào như lức nảy.

Nhân và Ly phải ở lại tiếp bạn, để Xuân và Ngọc có không gian riêng sẽ tốt hơn.

Nhẹ nhàng đặt bé Xuân xuống giường Xuân mỉm cười xoa đầu con bé.

  • Con nặng quá làm dì té luôn thấy chưa
  • Đâu có, Xuân lớn ghẹo con con méc dì nè

Xuân trề môi.

  • Ai lại chơi méc chứ

Con bé cười tinh ranh, nghe tiếng mở cửa thì liền nhắm mắt.

  • Con ngủ đây
  • Gì, này sao ngủ nhanh vậy – Xuân lắc đầu, khều khều con bé, thiệt tình con nít gì mới 5 tuổi hơn đã khó hiểu

Đắp chăn lại cho bé Xuân, không biết ý nghĩ từ đâu mà Xuân cuối xuống hôn lên vầng trán bướng bĩnh của nó.

Ngọc chứng kiến tất cả, hai người họ sao lại làm Ngọc yêu nhiều như vậy.

  • Em, em ngủ với con bé luôn đi – thấy Ngọc, Xuân đứng lên tiến lại gần cửa

Ngọc đóng cửa và khóa trái cửa.

Xuân ngạc nhiên, gì đây định ăn thịt Xuân sao. Không cần trừng phạt vậy chứ.

  • Làm gì mồ hôi Xuân đỗ dữ vậy?
  • Đâu có – Xuân cười cười vuốt trán, mồ hôi nhiều thật

Ngọc cười mỉm lấy khăn lau cho Xuân.

  • Em đâu có làm gì Xuân
  • Vậy sao lại khóa cửa
  • Hử - Ngọc bật cười không ngờ Xuân cũng có lúc làm cô tức cười đến vậy
  • Cười gì – Xuân nhăn nhó tiến lại ghế chỗ bàn học của bé Xuân
  • Không – Ngọc nhún vai cũng đi về hướng bàn học

Tay chân Xuân lóng ngóng, hai người chung một căn phòng Ngọc định cho Xuân phạm tội à. Còn có con nít nữa, thật lòng thấy Ngọc, Xuân chỉ muốn ôm chặt thật chặt và hôn thật lâu thật nhiều mà thôi. Không được, Xuân tự cốc vào đầu mình.

  • Xuân sao vậy – Ngọc hết cả hồn trước hành động của Xuân. Cô giữ hai tay của Xuân lại
  • Em có biết nếu còn như thế này nữa thì Xuân sẽ không kiềm lòng mà không cho em có hạnh phúc riêng không – Xuân đứng bật dậy

Ngọc lùi lại, vậy Xuân có từng nghĩ cô cũng sẽ như vậy không.

  • Vậy Xuân nghĩ hạnh phúc của em là gì?

Im lặng, Xuân lại im lặng. Tiến ra cửa Xuân phải rời khỏi đây, Xuân không nên phá vỡ chuyện tương lai của Ngọc.

  • Đồ ngốc, em vẫn chờ Xuân mà – Ngọc bật thốt trong nghẹn ngào, cô không muốn kiềm nén bản thân cũng như không muốn tỏ ra cao thượng nữa. Cô phải để trái tim của mình được yêu. Chỉ cần Xuân không chấp nhận thì cô sẽ từ bỏ và không ôm hi vọng nữa, để giải thoát cho hai người
  • Em yêu Xuân

Ba chữ thôi, chỉ cần như vậy thì Xuân sẽ dẹp bỏ những suy nghĩ như là rút lui, rời xa khỏi Ngọc. Xuân không nên để hạnh phúc của mình rời xa tầm tay.

  • Xuân cũng yêu em
  • Em – không trọn lời môi Ngọc đã bị khóa chặt bởi môi của Xuân. Nụ hôn cho bao nhớ thương, cho bao đau khổ cho tình yêu của hai người tiếp diễn. Ngọt ngào, vẫn như ngày nào, nồng ấm và hạnh phúc. Nụ hôn như xoa dịu nỗi đau, xoa dịu tất cả mất mác mà cả hai đã trãi qua. Giờ đây thế giới chỉ còn hai người họ, chỉ còn tình yêu mà họ dành cho nhau, cho hạnh phúc dâng trào. Đi suốt cả đoạn đường dài cuối cùng đáp án vẫn là đây

Rõ ràng Xuân không thể nhường Ngọc cho bất cứ ai. Rõ ràng Ngọc không thể để Xuân ra đi một lần nữa. Và rõ ràng hai người rất yêu nhau.

  • Xuân nhớ em, Xuân muốn bên cạnh em, Xuân muốn cùng em nuôi dưỡng bé Xuân thiên thần nhỏ của chúng ta
  • Em nhớ Xuân, em muốn bên Xuân. Em cảm ơn vì Xuân đã chấp nhận mẹ con em
  • Khờ - một cái ôm thật chặt diễn ra, Xuân siết thật chặt Ngọc vào người mình. Xuân không muốn xa Ngọc lần nào nữa

Ngọc tựa đầu lên vai Xuân, bờ vai không rộng lớn cho lắm nhưng với cô là cả một bầu trời bình yên.

  • Em không mơ đúng không?
  • Cảm ơn vì em đã chờ đợi Xuân
  • Là Xuân, em không mơ – nước mắt tuông rơi cùng nụ cười hạnh phúc Ngọc chạm khẽ vào gương mặt người yêu
  • Con cũng muốn được ôm

Xuân và Ngọc hết cả hồn, giọng của ai như là thiên thần nhỏ.

  • Con chưa ngủ sao?
  • Đâu có, con mới dậy mà – bé Xuân lè lưỡi trêu Xuân

Ngọc ngượng đỏ cả mặt, vậy là con bé thấy hết sao. Cô đánh vào vai Xuân.

  • Sao Xuân không cho em biết
  • Xuân cũng đâu biết đâu – Xuân né Ngọc leo lên giường xử tội thiên thần nghịch ngợm này
  • Nhột, dì ơi cứu con
  • Dì sẽ cứu con – Ngọc cũng nhảy lên giường. Lúc đầu cô chọt lét bé Xuân nhưng sau đó thì đổi sang cả hai mẹ con cùng chọt lét Xuân
  • Ăn gian – Xuân hét toán lên
  • Tấn công
  • Chết tôi rồi – Xuân muốn nhảy khỏi giường nhưng không được, người thì kéo chân người thì kéo áo thôi Xuân đầu hàng

Bên trong vui vẻ bao nhiêu thì bên ngoài có một người đau khổ bấy nhiêu. Phương rời khỏi cửa phòng anh lê từng bước về nhà. Tiệc tàn mà không thấy Ngọc và Xuân, anh vội đi tìm cuối cùng đây là những gì anh biết. Còn gì là cơ hội, thì ra Ngọc vẫn luôn chờ đợi và chưa bao giờ quên Xuân. Thì ra Xuân cũng thế.

Mệt lẽ cả ba ngã người ra giường.

  • Con ngủ đây – bé Xuân cười mệt thì nằm luôn lên vai của Xuân mà ngủ

Nhìn con bé nằm trên vai mình Xuân cười hạnh phúc, nó chấp nhận Xuân thì sẽ giúp Xuân và Ngọc đến được với nhau.

  • Em nặng hơn con bé
  • Vậy thôi – Ngọc định không thèm nằm lên vai của Xuân nữa

Thì đã bị Xuân kéo lại.

  • Cả đời cũng được – nụ hôn trên trán và lần này là của Ngọc

Ngọc mỉm cười hôn lên má của Xuân. Hạnh phúc là đây.

Bên một căn phòng khác hạnh phúc cũng đang dâng trào.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: