Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 29

378 0 0 0

CHƯƠNG 29

Một câu nói vậy mà hiệu nghiệm, tất cả không ai làm gì nữa chỉ ngồi im xuống ghế. Chỉ có Ngọc cô gần như không kiểm soát được mình, nhìn Xuân đau đớn cô có thể ngồi yên ở đây sao.

  • Nếu ngày đó mày chấp nhận Tiểu Hoa thì cô ấy đã không chết. Nếu ngày đó mày đừng đi thi cuộc thi đó thì tao đã có giải. Nếu ngày đó mày đừng có biểu hiện tốt thì ông già của tao sẽ không giao cả công ty vệ sĩ cho mày. Mày nhường lại cho tao, tao cảm kích, không. Hà Vĩnh Xuân mày còn nợ tao nhiều thứ lắm
  • Hoàng Hải, Xuân không nợ mày gì cả, mày nghĩ đi ai là người đứng ra bảo vệ mày, ai là người nhận lỗi thay mày. Ai là người sẵn sàng tha thứ cho mày, ai xem mày như anh em của mình. Mày là thằng hèn – Hùng tức giận nói như mắng thẳng vào mặt Hoàng Hải
  • Hèn – dứt lời lại thêm một cú đánh vào người Xuân
  • Đừng, làm ơn đừng ai nói gì hết nữa – Ngọc lại vùng khỏi ghế, sao cứ đánh Xuân hoài vậy. Xuân cũng đau mà
  • Cô yêu nó lắm sao? – vừa đánh Xuân một cái mạnh vào bụng Hoàng Hải quay sang hỏi Ngọc, từ nhỏ đến lớn hắn ta đã không quan tâm Xuân là nam hay nữ, mà mặc định Xuân là đối thủ của mình, không quan tâm điều gì khác

Ngọc cười rồi từ từ đứng lên, cô lần từng bước mà đi lướt qua từng người.

Hoàng Hải cũng ra hiệu cho bọn đàn em không ngăn cản Ngọc.

  • Vậy anh đã yêu bao giờ chưa?

Lặng người một vài giây trước câu nói của Hữu Ngọc, hình bóng Tiểu Hoa quay về trong tâm trí của Hoàng Hải. Ít nhất hắn cũng biết yêu, có điều đó lại là tình yêu chiếm hữu và đã đi đến một hậu quả đáng tiếc.

  • Đó là chuyện của tôi, Vĩnh Xuân mày nói đi chìa khóa ở đâu?

Xuân không nói, Xuân đang tập trung nhìn ngắm người yêu của mình. Thấy cô ấy, dường như Hoàng Hải chẳng là gì trong mắt Xuân nữa.

  • Nói – Hoàng Hải tát thật mạnh vào mặt Xuân
  • Xuân nói đi, đừng để hắn đánh nữa – Ngọc hốt hoảng, chân cô run rẫy
  • Bỏ cô ấy ra – đứng lên Xuân nhìn chằm chằm Hoàng Hải, dù có bị đánh cũng không sao, nhưng hắn không được phép đụng đến Ngọc
  • Mày sẽ nói chứ - một tay giữ lấy Ngọc, Hoàng Hải chỉ thẳng vào mặt Xuân
  • Nếu cô ấy đau thì một chữ cũng không – ánh mắt Xuân long lên
  • Mày dám – Hoàng Hải nhìn Xuân thách thức
  • Mày từng giết tao một lần, nhớ không? – Xuân cười khinh nhìn Hoàng Hải

Hoàng Hải muốn tức điên lên vì Xuân.

  • Còn một điều nữa mà mày nợ tao - Hoàng Hải cười nhếch môi với Ngọc và xoay người nhìn Xuân
  • Con của tao thương mày hơn thương tao

Nghe tới điều này đầu óc Ngọc có chút choáng váng.

  • Ngọc – Xuân mặc kệ bao nhiêu người đang đứng nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, mặc kệ Hoàng Hải sẽ đánh mình tiếp. Xuân lao nhanh đến đẩy hắn ra và đỡ lấy Ngọc
  • Bình tĩnh, không sao hết, Xuân ở đây – nhẹ nhàng Xuân ôm lấy Ngọc, vuốt lưng nhẹ nhàng giúp Ngọc lấy lại nhịp thở của cô ấy

Ngọc cố trấn an mình, cô mỉm cười vì Xuân đang bên cạnh.

  • Em dũng cảm lắm, đã đối diện với hắn được rồi thì dù hắn có nói gì cũng chẳng là gì hết – hôn nhẹ lên trán Ngọc, Xuân mỉm cười tự hào

Ngọc khẽ ôm lấy Xuân.

Hoàng Hải nổi điên thật sự, hắn chết rồi sao.

  • Tụi bây không thấy tao sao, tao còn ở đây
  • Mẹ ơi

Ai như tiếng của thiên thần nhỏ.

Tiếng kêu ấy đã làm Hoàng Hải dừng tay, hắn không đánh Xuân nữa mà chạy lại ẳm bé Xuân lên.

  • Kêu ba đi con, kêu ba đi
  • Bỏ ra, hức hức mẹ ơi – con bé khóc thét lên khi Hoàng Hải cứ bắp ép nó
  • Kêu đi, ba là ba của con đây, kêu đi – Hoàng Hải gần như mất bình tĩnh hắn cứ thét vào mặt con bé
  • Bỏ con bé ra, Hoàng Hải mày làm con bé đau – Xuân đứng lên rồi cố sức mà đi về phía của hắn
  • Thả con bé ra đi, đừng làm nó đau – Ngọc cũng vậy, hắn đang làm gì con của cô, bé Xuân là sinh mạng của cô

Sao nó lại không gọi ba, Hoàng Hải lại quy tội cho Xuân.

  • Tại mày, tại mày tất cả - vung chân Hoàng Hải không nhân nhượng đạp thẳng vào người của Xuân
  • Đừng đánh nữa - Ngọc cũng lao tới cô kéo Hoàng Hải
  • Ngốc quá – thấy Ngọc đẩy Hoàng Hải ra mà hắn thì đang phát điên, Xuân không muốn cô ấy bị thương nên liền ôm chặt lấy cô ấy

Tình hình càng lúc càng căng thẳng, mọi người liền vung ra rồi lao đến, cũng như xuất hiện một cuộc hỗn chiến ngay lúc này. Ai nấy cũng quyết không đứng yên để Hoàng Hải smuốn làm gì làm.

  • Lão nhị, lão tam, lão tứ chúng tôi đến đây – gần một nữa đàn em của Hoàng Hải liền trở mặt
  • Tụi bây làm gì vậy?
  • Cậu chủ, chúng tôi theo ông chủ đã lâu. Giờ là theo cậu nhưng những việc làm của cậu làm chúng tôi không phục, chúng tôi không thể để ba học trò xuất sắc còn lại của ông chủ gặp chuyện. Họ đã hết lòng vì cậu chủ rồi, nhất là cô Vĩnh Xuân

Mắt Hoàng Hải như nổi lửa, dám phản hắn sao.

  • Đánh

Tiếp tục có ẩu đã xảy ra.

Tội nghiệp bé Xuân cứ khóc ngất lên, nhân lúc không ai để ý nó chạy tới ôm chân của Hoàng Hải kéo ra.

  • Đừng đánh mẹ, đừng đánh Xuân

Chợt tay Hoàng Hải run lên, con của hắn đang ôm chân hắn. Cúi xuống hắn ôm thật chặt bé Xuân vào lòng.

Ngọc liền ngồi dậy để xem Xuân thế nào. Thấy Hoàng Hải ôm bé Xuân cô cảm thấy sợ, nếu hắn đem bé Xuân rời xa cô thì sao. Không được.

  • Không sao đâu em – hiểu những gì Ngọc đang nghĩ, Xuân nắm tay kéo cô lại
  • Nhưng
  • Hổ dữ không ăn thịt con

Ngọc đành cắn răng mà chịu, chỉ mong là vậy.

Con của hắn, là con của hắn. Có vẻ nét hung tợn lúc nảy cũng đã không còn.

  • Đừng đánh mẹ với Xuân nữa
  • Không đánh, nếu con đi theo ba
  • Không – con bé lắc đầu lia lịa
  • Đi
  • Bỏ nó ra – Xuân có thể cho Hoàng Hải gần bé Xuân, cho hắn ôm con bé vui với con bé nhưng tuyệt nhiên không để hắn ta làm con bé đau và đưa con bé đi đâu cả. Vì con bé chính là mạng sống của Ngọc
  • Con của mẹ, không sao, không sao – lợi dụng sơ hở khi Hoàng Hải bị Xuân kéo mạnh Ngọc vội kéo nhanh bé Xuân về phía mình

Con bé ôm lấy mẹ nó không buông.

  • Mẹ ơi con sợ
  • Không sao, mẹ ở đây – Ngọc quyết không cho Hoàng Hải đụng đến con mình một lần nào nữa
  • Tụi bây, trả nó cho tao
  • Thằng khốn, mày không có tư cách nói câu đó – thấy cây côn, Xuân liền quất mạnh vào người Hoàng Hải

Hắn đau nên càng quạo hơn.

  • Mày muốn chết rồi sao Hà Vĩnh Xuân?
  • Tao có thể để mày ôm con bé, có thể cho mày nhìn con bé, có thể cho mày vui với nó nhưng không cho mày đem nó đi đâu cả - mỗi câu nói lại là những cái đánh từ cây côn trên tay Xuân
  • Lùi lại hết cho tao – đang đỡ đòn thấy tay phải của Xuân run và hình như mất lực dần Hoàng Hải liền nhanh tay chộp lấy và bẻ mạnh ra phía sau
  • A – đau quá nên Xuân phải la lên
  • Bỏ Xuân ra

Người của Hoàng Hải gần như đã bất tỉnh chỉ còn lại ba tên là còn đủ khả năng chống chọi.

  • Nghe đây tao muốn con bé
  • Không bao giờ - cả Xuân và Ngọc cùng đồng thanh
  • Tức cười, các người chỉ có mỗi lựa chọn đó thôi, thử bước đến đi nó sẽ lập tức ra đi vĩnh viễn – Hoàng Hải đưa con dao lên ngay cổ của Xuân làm mọi người chùng bước

Ngọc hoang mang làm sao bây giờ, lựa chon cô không thể chọn được.

  • Nghe đây, nếu ai để Ngọc Xuân rơi vào tay hắn ta thì dù Vĩnh Xuân tôi có chết cũng sẽ không tha cho người đó
  • Xuân, đừng em xin Xuân đừng mà – Ngọc hét lớn lên khi cô hiểu ý của Xuân

Xuân đã định đưa cổ mình vào nhát dao ấy, nhưng tiếng gọi tha thiết của Ngọc đã khiến Xuân dừng lại.

  • Em biết Xuân không muốn em lựa chọn nhưng nếu Xuân làm như vậy thì em sẽ hận Xuân cả đời, em sẽ dày vò bản thân mình cả đời. Xuân phải nghĩ đến ba mẹ của Xuân, còn em và con nữa – bỏ bé Xuân xuống cho mọi người Ngọc bước dần dần tới chỗ của Xuân và Hoàng Hải đang đứng

Mỉm cười dù biết máu trên cổ mình đang dần tuông ra, Xuân nhìn Ngọc. Xuân có cảm giác sức mình đang ngày một yếu, có phải vì di chứng của tai nạn năm xưa hay vì Xuân cũng đang kiệt sức.

  • Hoàng Hải tôi nhất định không giao con của chúng tôi cho anh
  • Thế nào là con của chúng tôi? – Hoàng Hải mở to mắt nhìn Ngọc
  • Đúng, là con của tôi và Xuân
  • Cô điên rồi, làm sao có thể - Hoàng Hải quát tháo Ngọc, hắn có chút bấn lọan
  • Này đừng có la cô ấy, cô ấy nói sự thật mà – Xuân gắng gượng để bắt lỗi Hoàng Hải và vẫn không quên nhìn Ngọc mà cười

Mọi người thật sự không biết hai người họ đang định làm gì.

Bé Xuân ngơ ngác, con bé không biết đây là cảnh tượng gì.

  • Mày im đi – dồn Xuân vào góc phòng Hoàng Hải có chút run tay, không biết sao, có lẽ nảy giờ đánh nhau hắn cũng đã mệt và tâm trí đang có chút bấn loạn
  • Tiểu Hoa sẽ không vui đâu – Ngọc đang gây phân tâm Hoàng Hải bằng việc khơi lại hình ảnh của Tiểu Hoa, cô đang cố gắng vượt qua chính nỗi ám ảnh của mình khi đối diện với hắn để giúp Xuân. Cô không nên cứ sợ hãi hắn, cô cần Xuân thì cô nhất định làm được
  • Sao lại không vui? – Hoàng Hải hơi nới lỏng khi nghe Ngọc nhắc đến Tiểu Hoa. Câu hỏi của hắn cũng có chút ngớ ngẩn nhưng dường như hắn đang không kiểm soát được suy nghĩ của mình
  • Vì anh đã không còn yêu cô ấy
  • Không, còn chứ còn rất nhiều – Hoàng Hải gần như đang cố gắng giải thích

Mọi người càng khó hiểu hơn và có chút bất ngờ khi nghe những gì Hoàng Hải vừa nói, hắn hoàn toàn là con người khác. Giờ đây trông hắn như một người đang giải thích với người khác, hết sức bình thường và không đáng sợ. Hắn yêu Tiểu Hoa đến điên cuồng và tâm trí bị ảnh hưởng sau khi cô ấy mất đến bây giờ luôn hay sao.

  • Không
  • Còn mà
  • Không
  • Còn mà, còn mà, còn còn còn – Hoàng Hải buông lỏng tay đang giữ chặt lấy Vĩnh Xuân rồi ôm đầu và hét thật to

Cơ hội đến Phương cùng Hùng và một vài người lao tới tóm gọn ba tên đàn em còn lại của hắn.

Xuân ngã gục xuống sàn nhà, con dao cũng đã rời khỏi cổ của của Xuân. Nhưng Xuân mất sức quá nhiều nên không thể tự đi xa khỏi Hoàng Hải được.

Ngọc vội chạy lại mà kéo Xuân ra nhưng tiếc thay Hoàng Hải đã tỉnh lại và nhanh hơn cô. Anh ta vung tay cầm khúc côn mà bổ về phía trước.

Mọi chuyện ngoài dự đoán của mọi người, và chuyện đáng tiếc cũng đã xảy ra với Xuân.

  • Không – Ngọc đau đớn hét lên
  • Bắt lấy hắn – cảnh sát từ đâu ập ào và tóm lần lượt tất cả, Hoàng Hải bị bắn một phát đạn ngay tay nhưng hắn đã nhanh hơn. Hay nói chính xác là liều lĩnh quyết không cho Xuân thoát nạn
  • Xuân ơi, Xuân mở mắt nhìn em, mở mắt đi Xuân, Xuân – Ngọc cứ gọi mãi, gọi mãi nhưng Xuân vẫn không có phản ứng nào

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: