Bách Hợp Tiểu Thuyết

Cố ý hay vốn dĩ vô tình

420 0 1 0

Tôi ngu ngơ ngồi dậy, hồi lâu mới hoàn hồn, quay đầu nhìn, bên cạnh là người đang ôm eo mình, một thân tuyết trắng da thịt trần trụi cùng dáng người mảnh khảnh phải khiến người tán thưởng. Tư thái mỵ hoặc cùng thở dốc không ngừng điên đảo nhân hồn, đó chính là Lam của tôi, cùng nhau làm những việc người yêu làm.

Tôi tất nhiên sẽ không đem cái kia hôm qua hết thảy thành mộng. Bởi vì phần eo đau nhức, cùng với chân tâm tàn lưu ẩn đau đều thuyết minh một tràng hoan ái kia không phải mộng xuân, mà là chân chính phát sinh.

Nhớ đến chính mình ra lệnh người kia nhanh lên động tác, vỗ vỗ chính mình mông.

Ah…thẹn chết mất!

Không biết cậu ấy còn nhớ ký ức hôm qua không nữa.

Tôi không hối hận, nhưng thật muốn xóa hết ký ức của cậu ấy, vì tôi không biết đối mặt như thế nào.

Tôi nhẹ nhàng lấy y phục, không muốn kinh động giấc ngủ của cậu ấy. Vừa mới mang xong, cơn đau thắt dưới thân khiến tôi hít lên một hơi.

Hậu quả của một đêm phóng túng!

Sơ Lam vô thức mở mắt ra, cảm nhận cơ thể có chút ê ẩm.

Làm cậu ấy tỉnh mất rồi!

Chưa kịp ân cần hỏi thăm, đã bị một cái tát vang trời kéo xuống địa ngục.

Cậu ấy nắm chặt chiếc chăn, cố gắng che đi dấu vết hoan ái trên người, nhìn thấy vết máu phía dưới nệm, răng cơ hồ cắn chặt.

"Đê tiện!"

Tôi mới giây trước còn chìm trong hạnh phúc, bây giờ đã rơi xuống vực thẳm.

Haha. Sơ Lam. Cậu muốn giết chết tôi mới vừa lòng phải không?

Tâm của tôi, thân của tôi, không phải người muốn là cậu sao?

Cậu lại chê nó bẩn.

Ánh mắt nhìn tôi chán ghét đến cùng cực, tôi không biết biện minh thế nào. Không phải đã đoán trước được hay sao?

Là loài săn mồi, sao có thể yếu lòng giao tâm của mình ra cơ chứ! 

Cùng nhau xuống địa ngục ư?

Con đường lạnh lẽo cô độc kia vốn chỉ có mình tôi.

Như vậy cũng tốt. Chỉ một người tổn thương là đủ.

Sơ Lam. Không cần biết cậu đã quên hay cố ý không thừa nhận.

Bắt đầu từ hôm nay, tôi không sống vì cậu nữa. Không còn một người ngốc nghếch mãi nhìn theo bóng lưng cậu nỗ lực nữa.

"Thật xin lỗi!"

Tôi cúi người chân thành tạ lỗi, tay nắm mảnh giấy đã nhăn nhúm ra ngoài.

Giữ cho tôi một chút tự tôn cuối cùng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16