Bách Hợp Tiểu Thuyết

Thăm bệnh

455 0 3 0

Hôm sau tôi vừa tỉnh dậy đã tự mình làm thủ tục xuất viện. Ôm một đống thuốc tây về nhà, một phút cũng không muốn ở thêm nữa.

Tôi cũng không quên nhắn với Tạ Tuyết Cẩn là tôi đã trở về nhà, không khéo cậu ấy đến bệnh viện tìm tôi sẽ không thấy. Nhưng tôi quên mất, không chỉ riêng Tuyết Cẩn tìm tôi.

Tạ Tuyết Cẩn nhanh chóng hỏi tôi ăn gì chưa. Tôi trả lời ăn rồi, tâm sự một chút thì tôi không làm phiền cậu ấy nữa. Làm việc riêng trong giờ làm việc không tốt.

Tối hôm đó Tuyết Cẩn đến thăm tôi. Không ngờ lúc vào phòng thấy lọ thuốc còn trên đầu giường, cưỡng đoạt lấy đi. Cậu ấy cũng mau rất nhiều đồ bổ, muốn tôi ăn vào cho mau khỏe.

Tiếng tivi vẫn còn vang vọng chương trình thời sự nhàm chán, Tuyết Cẩn mở chai nước ép cam rót đưa đến trước mặt tôi, không khỏi tò mò.

"Cô gái tối hôm qua là ai vậy?"

Tôi có hơi bất ngờ, không nghĩ Tuyết Cẩn lại nhắc đến người kia.

"Là một người quen thôi." Tôi bực dọc trả lời.

Tạ Tuyết Cẩn khó hiểu vì sao thái độ của tôi lại không ổn như vậy, lại đăm chiêu suy nghĩ: "Vậy à, sao tớ thấy cô ta có điểm rất quen nhỉ? Có phải tớ đã gặp qua ở đâu không?"

"Dưới chúng ta một ban." Tôi hời hợt trả lời, vì biết rằng nếu không nói, Tạ Tuyết Cẩn sẽ ngồi lầm bầm đến mai mất.

"Dưới một ban. A! Nhớ rồi, tiểu học muội tặng socola Thất Tịch ngày đó, có phải không?"

Được rồi. Không nghĩ ngày thường cậu ngơ ngơ ngáo ngáo, đôi lúc trí nhớ lại phi thường đến vậy. Tôi giữ im lặng, không muốn xác nhận điều đó là đúng.

"Mặc, sao cậu không trả lời?"

Tạ Tuyết Cẩn nhìn thấy tôi tựa không vui vẻ lắm, hỏi han tôi một chút. Tôi chỉ cười gượng tỏ ra mình ổn.

"Đúng vậy, là cô bé ấy."

"Bất ngờ thật đấy! Đúng là thời gian sẽ khiến con người thay đổi mà. Lúc xưa tớ trông thấy cô bé ấy. Là một tiểu học muội rất đáng yêu, rất lễ phép. Không ngờ bây giờ lại thành bộ dạng ngự tỷ cao lãnh thế này. Là cô bé đó theo chân cậu vào cùng trường đại học với cậu phải không?" Tạ Tuyết Cẩn mặt đầu phấn khích, đều là bộ dạng muốn hóng chuyện.

"Cậu đúng là biết nhiều thật đấy." Tôi có chút cảm khái, không chuyện gì mà Tuyết Cẩn không biết cả. Cứ như radar thu thập thông tin vậy.

"Tất nhiên à! Ai như cậu suốt ngày ru rú trong nhà. Chuyện gì hỏi đến cũng ngơ ngác trên mây."

"Haha…" Tôi chỉ biết gượng cười. Công việc hiện tại chỉ yếu làm tại nhà, nên chẳng muốn đi đâu cả. Mua thức ăn cho cả tháng nhét đầy tủ lạnh, sau đó ôm laptop làm việc.

"Vậy cậu kể cho tớ nghe chút nào. Tớ rất tò mò bộ dạng của cậu khi em ấy theo đuổi cậu đến tận đại học. Có lẽ rất thú vị đi!"

Cười khổ một tiếng. Đúng là rất thú vị. Tựa như con sói nhìn ngắm con mồi của mình. Mà tôi, là con mồi đáng thương đó.

Đều là loài săn mồi, nhưng khi gặp một loài còn điên cuồng hơn mình, cũng sẽ thê thảm như những động vật ăn cỏ khác mà thôi. Không thể chống cự.

"Tớ cũng không biết nên bắt đầu như thế nào. Đại loại đến năm hai. Lần đầu tiên tớ trông thấy Cố Hinh Nguyệt, giống như cậu trước đây, vẫn là một đứa bé rất đáng yêu."

Tạ Tuyết Cẩn nhướng mắt đầy ý vị: "Hoá ra cô bé tên Cố Hinh Nguyệt à, tên rất hay."

Tôi gật đầu.

"Đúng vậy. Cô bé đó cứ tưởng tớ chọn ngôn ngữ nên đăng ký cùng ngành với tớ, không ngờ tớ đã chuyển nguyện vọng sang khoa khác. Lúc đó bộ dạng ngây thơ oán trách tớ vì sao lại đổi ngành. Tớ cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra. Có lẽ cô bé đã hỏi bí thư về nguyện vọng của tớ."

Tôi lại nhấm một ngụm nước, ánh mắt xa xăm.

"Hai tớ chỉ giữ mối quan hệ bình thường, khác ngành nên không gặp mặt thường xuyên. Đến khi…"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16