Bách Hợp Tiểu Thuyết

Thứ mất đi rồi mới nhìn thấy

456 0 4 0

"Tuyết, hai người đã chia tay. Đừng làm bạn được không? Không là người yêu thì là người dưng."

"Nhưng…lúc trước chia tay xong hai tớ vẫn giữ liên lạc hỏi thăm như bạn bè bình thường mà."

Tôi nhìn vào trong ánh mắt của cậu ấy, muốn đem lấy hết đi sự mềm mại không xót lại chút nào. Một khi đã rời đi, thì đừng bao giờ luyến tiếc nhìn lại. Sẽ chẳng còn bao nhiêu lần mười hai năm nữa. Gần như thanh xuân của một cô gái đều dành trọn cho anh ta rồi.

Sống vì bản thân được không?

Nếu cậu ấy không quyết liệt, lại sẽ có một ngày mềm lòng, mỗi lần sa ngã là mỗi lần trái tim vỡ nát.

"Tuyết, tớ nghĩ đó là chấp niệm của cậu thôi. Mối tình đầu sâu đậm tất nhiên ai cũng biết. Mười hai năm trước tình yêu đó chưa trọn vẹn. Cậu nghĩ rằng cậu nỗ lực hơn nữa nó sẽ không tan vỡ. Nên mỗi lần cậu quay lại với anh ta, tớ không phản đối, vì tớ nghĩ như thế sẽ khiến cậu không đặt nặng trong lòng nữa. Nhưng bây giờ khác rồi, đến tuổi mà cha mẹ muốn con cái thành gia lập thất."

"Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cứ xem như đã hoàn thành tâm nguyện lúc trước còn dang dở. Cậu đã làm rất tốt, dùng bằng cả trái tim rồi. Cậu nói thử xem. Tình yêu của cậu mười hai năm trước, với bây giờ có khác nhau không?

"Tớ…không rõ nữa. Chỉ cảm thấy bản thân rất yêu anh ấy, muốn ở bên anh ấy. Nhưng khi quen lại, tớ cảm thấy anh ấy không như trước nữa. Không để tâm đến tớ như xưa nữa."

Tuyết Cẩn mắt đã sưng cả lên, tôi mười hai năm trước là vậy, mười hai năm sau vẫn vậy. Vai trò duy nhất ở bên an ủi cậu ấy.

"Tớ đã nói rồi, là do anh ta tuyệt tâm. Anh ta dựa vào việc cậu yêu anh ta sâu đậm. Chán thì chia tay, cô đơn thì muốn cậu quay lại."

Tôi trông thấy cậu ấy khóc đến yếu ớt, đây không phải bộ dạng Tuyết Cẩn của tôi nữa. Tôi biết mình sẽ bị ghét vì can dự quá nhiều chuyện tình cảm của người khác. Nhưng không nói thẳng trần trụi như vậy, sợ là cậu ấy sẽ vạn kiếp bất phục.

"Tuyết, ngước mặt lên nhìn tớ."

Ánh mắt của cậu ấy vẫn trong trẻo như vậy, tôi không muốn ánh mắt này nhuộm màu bi thương.

"Chính là có được quá dễ dàng, nên người ta sẽ không trân trọng nó."

Đến khi thật sự mất đi, mới nhận ra người quan trọng của mình là ai. Tôi chỉ muốn giữ câu này trong lòng, như sự trừng phạt chính bản thân tôi.

"Ngoan, nghe lời tớ, giữ lại chút tự tôn nghiêm, không bi lụy, biết không! Là anh ta không xứng với cậu"

"Ân…" Nghe cậu ấy nhu thuận trả lời, tôi cũng an tâm chút ít.

"Mặc, tớ nghe nói gần đây mẹ cậu sắp xếp cho cậu…xem mắt."

"Humm. Đúng vậy." Tôi vội cắt lời cậu ấy, xung quanh vẫn còn nhiều người, không thể lộ liễu được.

"Cậu có dự tính gì di không?"

"Không có dự tính gì cả, nước tới đâu nhảy tới đấy. Tớ còn bảo anh ta nếu đi chuyển giới tớ sẽ xem xét lại. Không ngờ anh ta về mách mẹ, làm tớ bị mắng một hồi."

"Haha. Cũng chỉ có cậu mới có gan làm vậy." Tuyết Cẩn dịu dàng cười, ánh mắt triều mến.

"Mặc, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé!"

"Được."

"Có phải cậu còn…"

Tuyết Cẩn còn chưa nói hết đã có điện thoại đến.

"Alo, xin hỏi ai vậy ạ…dạ…"

Trông thấy Tuyết Cẩn thờ người, tôi nhịn không được hỏi: "Là ai gọi?"

Tôi thắc mắc lắm đây, qua tám giờ đêm mà còn ai không biết ý tứ gọi cho cậu ấy.

"Mẹ anh ấy…Cậu đừng hiểu lầm, mẹ anh ấy nói với tớ từ tuần trước rồi, tớ cũng đã bảo là tớ bận. Nhưng bây giờ đáng lẽ tan ca rồi, từ chối cũng không tiện. Huống gì nhà tớ cũng gần nhà anh ấy, hai nhà còn hợp tác nữa. Tớ vẫn muốn giữ thái độ tốt với nhà bên đó, vì mẹ anh ấy rất tốt với tớ."

"Yêu nhau thì tìm đầu đường, cuối đường mà yêu, lại yêu ngay bên cạnh. Không hiểu cậu nghĩ gì. Rồi chia tay hai người tính tránh nhau cả đời."

"Cũng không hiểu sao lúc trước lại động tâm nữa."

"Mặc, tớ hứa với cậu. Tớ có thể cưới bất kỳ ai, sẽ không phải là anh ấy."

Tôi giấu nước mắt vào trong lòng, dùng một lời nói mạnh mẽ đe dọa cậu ấy.

"Tuyết, nếu tớ nhận thiệp cưới của cậu, chú rể là anh ta. Xin thứ lỗi, tớ sẽ không có mặt."

Tuyết Cẩn cười yếu ớt, tôi biết cậu ấy sẽ buồn vì lời hứa này. Nhưng còn hơn tôi tận mắt nhìn cậu ấy trầm luân sa đọa.

"Tớ sợ tớ sẽ khóc trong hôn lễ của cậu. Không phải là nước mắt chúc phúc."

"Mặc, tớ hiểu."

"Cậu và cậu ấy đều là người tớ trân trọng nhất. Cậu ấy không còn ở đây nữa. Tớ chỉ có mình cậu. Vì vậy, đừng trách tớ."

"Không…sao lại trách cậu được. Nếu ngày đó xảy ra, là tớ có lỗi với cậu."

Trông cậu ấy như một chú mèo hoa, tôi lại rút thêm khăn để cậu ấy lau nước mắt.

"Được rồi, cậu cũng về đi, đã hẹn rồi, không thể thất hứa được."

Tuyết Cẩn có chút ngại ngùng, chính mình mời Tuyết Mặc ra, sau đó lại bỏ lại cậu ấy chạy về trước.

"Xin lỗi cậu, cậu có muốn về luôn không?"

Tôi lắc đầu, tâm trạng của tôi không tốt, tôi muốn ngồi thêm chút nữa.

"Vậy tớ đi thanh toán nhé!"

Tôi ngăn cậu ấy lại, lắc đầu: "Không cần đâu, tớ trả hết rồi."

"Sao…sao có thể được chứ, tớ không trả thì chúng ta chia ra được không?"

Tôi biết Tuyết Cẩn khó xử, chỉ nhẹ nhàng vén tóc phũ xuống lên vành tai của cậu ấy: "Tớ mời vì đã lâu rồi mới gặp lại cậu. Cậu cứ an tâm về đi, còn lại giao cho tớ được rồi."

"Ân…" Tuyết Cẩn lấy xe, tôi thấy cậu ấy không mang theo áo khoác, gần đây trời rất lạnh.

"Mang áo khoác tớ tạm đi, nhà tớ gần đây, còn cậu bộ dạng này chạy về chắc chắn bị cảm lạnh. Sợ mai không đi làm được đâu."

"Cảm ơn cậu." Tuyết Cẩn cũng cảm thấy hơi lạnh, vội vàng mang áo khoác vào, đã có mùi người trước đó, thật ấm.

"Mặc, nhiều lúc tớ muốn hỏi. Vì sao cậu lại tốt với tớ như vậy?"

Vì sao ư? Tôi không biết có nên nói với cậu ấy hay không nữa.

"Cậu muốn nghe nói thật?"

Tuyết Cẩn đứng yên gật đầu như bé ngoan trông chờ, tôi cảm thấy hai tôi bằng tuổi nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy Tuyết Cẩn như chị Tấm chăm chỉ, còn tôi chính là mụ dì ghẻ.

"Vì cậu là người bạn duy nhất của tớ. Tớ muốn thấy cậu phải thật hạnh phúc."

"Mặc, bao nhiêu năm rồi cậu vẫn chưa mở lòng với ai khác, có phải vẫn không quên được không?"

"Ừmm, cứ xem là vậy đi." Tôi lặng người, không biết là say hay quá mệt mỏi nữa. Mỗi lần nhắc đến cái tên ấy, người đanh thép khuyên nhủ Tuyết Cẩn lúc nãy tựa như mất hết. Chỉ còn lại nỗi bi ai trống trải. Nhưng Tuyết Cẩn không biết, tôi không phải quên không được mỗi Sơ Lam, còn có một người khác.

"Mặc, nếu cậu ta trở về thì sao?"

Trở về? Trở về thì sao chứ. Định học tên tra nam cặn bã tự cho mình là trung tâm vũ trụ kia sao, muốn kêu ai đến thì đến, muốn đuổi ai đi thì đuổi.

Thật buồn cười!

Tôi nhắm chặt mắt. Cơ hồ lẩm bẩm: "Sẽ không bao giờ. Một lần là đủ."

"Cậu không nhớ cậu ấy sao?" Tuyết Cẩn ngơ ngác, vì cô biết, Mặc cậu ấy quan tâm đến Sơ Lam còn nhiều hơn cô.

Nhớ. Tất nhiên là nhớ, hận không thể nào nhập vào trong xương cốt của cậu ấy.

Nhưng có một chuyện, hoa nở rồi hoa tàn, xuân năm này không xem được, có thể đợi đến mùa xuân năm sau.

Có những người, khi bỏ lỡ. Chính là một đời.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16