Bách Hợp Tiểu Thuyết

Vị cộng sự bất ngờ

483 0 3 0

Hôm sau, rạng sáng đã nghe thấy tiếng gà gáy, đã rất lâu rồi tôi mới nghe lại âm thanh này. Không ngủ được nữa, tôi sau khi đánh răng rửa mặt liền bắt đầu nấu bữa sáng. Ở đây nếu không tự nấu ở nhà thì cũng chỉ có cách qua sông ăn, tất nhiên là không có giao đồ ăn rồi. May mắn chủ nhà còn để lại chút gạo, không thôi phải tiếp tục ăn mỳ. Trong lúc đợi gạo nở, tôi dạo quanh vườn rau phía sau, có rau diếp, củ cải, đậu hà lan, cà rốt, hành lá và dưa chuột. Phía sau căn nhà này còn có vài mảnh ruộng và chuồng gà, có chè, mía, chuối và bắp. Ngoài ra còn có ao nhỏ sẵn cá.

Tôi nhặt vài cọng hành, hí hửng trở về. Bật một bản nhạc nhẹ, uống một cốc sữa nóng.

Tâm trạng rất tốt.

Đợi đến gạo vừa nhừ, thêm chút muối và gia vị, đem nấm bỏ vào, thêm hai quả trứng gà, cắt nhỏ hành đem vào bỏ nốt vào trong nồi, rắc tiêu xay lên. Múc ra chén nhỏ, cháo nóng bốc hơi tỏa ra mùi gạo thơm lừng.

Ăn xong tôi vẫn chưa vội, liệt kê vào tờ giấy những nhu yếu phẩm cần mua thực phẩm và gia vị…Ít nhất tôi không muốn ngày nào cũng phải qua sông để mua đồ. Sau đó tôi đeo túi vải lên người, bắt đầu đi chợ.

Mỗi lần qua sông đều mất nửa tiếng. Vả lại sáu giờ chiều là chuyến cuối cùng. Tôi quyết định đánh nhanh thắng nhanh, tìm đúng mục tiêu liệt kê mà mua, phút chốc hai tay đều mang đầy thức ăn.

Chân lý tất nhiên vẫn là no bụng trước đã.

Sau đó tôi đi qua một đại lý gạo, đặt ba bao gạo lớn. Sẽ chẳng ăn hết nhưng tôi muốn trả lại bao gạo mà chủ nhà để lại. Tôi trả thêm tiền để họ chuyển đến nhà, thân gái chân yếu tay mềm như tôi làm sao vác nổi ba bao gạo đó.

Mọi thứ đều đã đầy đủ.

Bất giác đi qua một sạp quần áo, tôi nhìn thật lâu rồi quyết định bước vào. Quần áo ở đây đúng chất những năm 80, suông rộng, mát mẻ và thoải mái. Nhớ lại mình chỉ đem vẻn vẹn năm bộ đồ, tôi nhặt thêm vài bộ hoa hòe nữa. Mãn nguyện trở về.

Lúc này mới thấm thía, đường về nhà là dễ dàng nhất, cũng là gian truân nhất. Bằng nghị lực phi thường băng qua núi đèo, tôi đã về đến nhà. Phía trước hình như có ai đó đang đợi tôi.

Bóng lưng, quen thuộc đến lạ lùng.

"Cô tìm ai vậy?"

Người kia quay lại. Tôi sững người. Hai tay vô lực khiến túi đồ rơi xuống, trái cây cùng rau củ lăn tròn.

"Tại sao cô lại ở đây? Theo dõi tôi?" Tôi biết nghi vấn của mình có chút không hợp lý, nhưng không có lý do nào khiến Cố Hinh Nguyệt đứng sừng sững trước mặt tôi như thế này.

"Công tác?"

"Hửm…trùng hợp vậy." Ở đây chỉ có mình và lão bà bà. Người này. Không phải là lão bà bà đấy chứ. Không thể nào? Vậy chắc là trợ lý rồi. Thế là thoát khỏi kiếp làm bảo mẫu rồi. Không chắc lắm nên tôi quyết tâm hỏi một phen.

"Có lẽ nào? Cô là trợ lý mới hả? Cô đã đến rồi vậy khi nào Nguyệt Lãm lão bà bà đến?"

Cố Hinh Nguyệt nở một nụ cười nhàn nhã: "Chị có thể bỏ đi một chữ bà được không?"

"Có ý gì?"

"Chị chỉ cần gọi em là Nguyệt Lãm lão bà là được."

"Cô là Nguyệt Lãm, đúng là không tin được mà." Não tôi như bị đình chỉ.

Lão bà bà mà thế này. Thầm rủa ai là kẻ tung tin Nguyệt Lãm là lão bà bà khiến tôi nhận thức sai lầm như vậy. Hai mươi ba tuổi đã là lão bà bà thì tôi sắp thăng thiên rồi quá. Vả lại, tôi chẳng muốn gặp lại cô ta tí nào. Tâm trạng vui vẻ mấy ngày qua vì một tin chấn động này mà mất hết. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Nơi này quanh năm sương mù, có lẽ là do âm khí quá nặng nên mới trông thấy kẻ điên cuồng kia thôi. Tôi tự bổ não trong đầu, gật gật đầu sau đó nhặt lại những đồ rơi trên đất, mở cửa vào nhà.

Cố Hinh Nguyệt đứng ngơ ngẩn trước cửa, tay ôm mèo nhỏ có chút thất lạc.

"Tiểu Hắc, mẹ của ngươi không cần ta và ngươi nữa."

Con mèo toàn thân đều trắng như tuyết meo lên một tiếng phản bác, bỏ lại Cố Hinh Nguyệt nhảy vào bên trong.

"Đến ngươi cũng hắt hủi ta."

Cố Hinh Nguyệt tủi thân nhặt quả lựu còn sót lại dưới chân mình, vác vali vào bên trong, thuận tay đóng cửa lại.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16