Bách Hợp Tiểu Thuyết

Muốn lấy gì báo đáp mặc cô, tôi chính là không cần

486 0 4 0

Cố Hinh Nguyệt sau khi rửa mặt tỉnh táo, vào vị trí ngồi ăn. Không khí có chút gượng gạo, bèn mở lời: "Chị nấu ăn giỏi như vậy, có thể chỉ dạy em một ít được không?"

Tôi lạnh nhạt bâng quơ: "Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, tất nhiên cũng không có thầy nào dạy miễn phí cả."

"Vậy em lấy thân báo đáp được không?" Cố Hinh Nguyệt nói trong cổ họng, rất nhỏ, nhỏ đến tưởng chừng nếu tôi không phải đang tập trung vào cô ấy, sẽ chẳng phát hiện ra.

Tôi không sợ địch mạnh, chỉ sợ những người cố chấp như thế này.

Biết là vực sâu, lại cứ tiếp tục đâm đầu.

"Sáng mai đi qua sông mua đồ với tôi, thức ăn dự trữ đã hết rồi. Cô có đặc biệt thích gì không?"

Nghe giọng điệu của tôi có chút quan tâm, Cố Hinh Nguyệt đang sầu khổ bỗng như nạp năng lượng, hào hứng: "Em thích ăn thịt gà. Gà bảy món hấp, xào, chiên, nướng, hầm, gà muối xông khói, nộm gà đều được…Không phải, chỉ cần chị nấu đều là món em thích ăn nhất."

Tôi gật đầu thầm ghi nhớ, cũng không nói gì nữa. Nhưng lòng tôi bỗng nặng trĩu, một Cố Hinh Nguyệt luôn quan tâm tôi thế này, khiến tôi nhớ đến mình lúc trước.

Đúng thật những lời nói gần đây của tôi có chút quá đáng. Nhìn người kia bị tổn thương, tôi cũng rất đau lòng.

Nhưng hơn cả là cảm giác lo sợ, khiến tôi vô thức làm vậy, tựa như phản xạ không điều kiện bảo hộ bản thân.

Tôi sợ lại mềm lòng. Yêu Cố Hinh Nguyệt một lần nữa.

Hai chúng tôi ăn xong liền tiếp tục công việc.

Tôi đặt cốc sữa một bên, kiểm tra hộp thư. Điện thoại vang lên, tôi liếc qua liền lập tức bắt máy.

"Mặc, cậu đang là gì đấy!"

"Không làm gì cả, ngồi kiểm tra lại tiến độ công việc thôi."

"Thế có rảnh không?"

"Rảnh."

"Muốn uống không. Tớ sẽ đợi cậu." Tạ Tuyết Cẩn giọng điệu có chút khác lạ.

"Tuyết, cậu say rồi phải không?"

"Không, tớ chưa say. Thần tửu như tớ sao có thể say được."

"Cậu chưa say sao không nhớ tớ đã đi công tác. Cậu đang đi cùng ai vậy?"

"Đồng nghiệp."

"Cho tớ địa chỉ, tớ gọi người đón cậu về."

"Ân, ở đây là đâu nhỉ? Hoàng Gia KTV á. Cậu mau đến đi. Tớ nhớ cậu."

"Được rồi, ngồi yên ở đó, tớ gọi người tới đón cậu. Đừng chạy loạn đấy."

Tôi liền cúp máy, gọi cho Ôn Tử Tranh. Cậu ta cũng là một người bạn trong nhóm cao trung của tôi, hiện đang là công chức nhà nước, rất rảnh rỗi. Gọi cho Ôn Tử Tranh, nhờ cậu ta đón Tạ Tuyết Cẩn về.

Xong xuôi tôi tiếp tục làm việc, quên mất cuộc trò chuyện lúc này đều lọt hết vài tai của Cố Hinh Nguyệt, người đang ở nhà bếp vét cơm nguội ăn tối.

Cố Hinh Nguyệt đôi đũa chọt chọt vào miếng giò còn sót lại.

"Tuyết, Tuyết… Suốt ngày chỉ biết có Tuyết. Ngọt ngào còn hơn nói chuyện với người yêu cũ là mình. Mình còn chưa nghe qua chị ấy quan tâm mình như vậy. Thứ đào hoa. Tôi không thèm yêu chị nữa."

Uất ức đến quăng đũa xuống bàn: "Tra nữ."

Tôi mà nghe được, ba tháng tới Cố Hinh Tuyết chắc chắn phải ăn mì gói. Táo bón chết ngươi!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16