Bách Hợp Tiểu Thuyết

Tình yêu phải chân thật

425 0 3 0

"Ừm, nói sao nhỉ? Anh ấy rất ghen tuông. Tớ mỗi ngày đều chúc anh ấy buổi sáng. Hôm đấy chủ nhật nhưng phải đi làm bù, chuẩn bị cho sự kiện sắp tới nên tớ tắt nguồn, đến khi tan ca mở điện thoại lên, anh ấy mắng tớ một hồi. Bảo tớ không xem anh ấy ra gì, đi đâu không báo một tiếng. Xem công việc quan trọng hơn tình yêu."

"Anh ấy mắng xong một lúc cũng hả giận. Mình cũng cảm thấy có lỗi nên hỏi anh ấy ăn gì chưa, anh ấy bảo chưa nên mình đi mua gì đó đem về. Tính cho anh ấy bất ngờ. Không ngờ vừa đến cổng đã bị chặn tin nhắn. Tớ tức giận nên gửi đồ ăn cho người làm mang vào, tớ một mình đi về."

Lúc này tay tôi đã siết chặt. Tạ Tuyết Cẩn muốn nói tiếp, khiến tôi phải uống thêm ngụm bia để kìm lại sự khó chịu của mình.

"Vì tớ báo cáo công việc qua mail và nhóm nhỏ, nên tớ phải tải lại mạng xã hội, anh ấy hiểu nhầm tớ không giữ lời hứa. Anh ấy xem lịch sử chơi game của tớ, thấy tớ chơi với nhóm cũ, mà nhóm cũ toàn nam."

Tôi gật gù. Mặc dù tôi không chơi game nhưng trong nhóm có ai muốn kéo rank đánh boss đều cứu viện trong group. Vì vậy ít nhiều tôi cũng biết được.

Tạ Tuyết Cẩn tiếp tục kể: "Rồi cậu biết tớ lười đi xe mà, đi ăn vặt gì đó thì ai dư chỗ đến chở tớ đi. Tớ cũng đi ké cậu nhiều lần rồi đấy. Nhưng mấy mụ hàng xóm thấy con trai trong nhóm mình xuống chở lại đi lan tin đồn tớ quen một lần mấy người. Anh ấy không nghe tớ giải thích.  Tớ không không bị hiểu lầm, nên tớ cũng không xóa mạng xã hội luôn. Ảnh bảo hóa ra tớ là một con người như vậy, không giữ lời hứa, vui đùa tình cảm. Anh ấy thấy tớ ghê tởm, thấy tớ đáng sợ."

"Anh ta…" Tôi thật muốn đi bóp chết tên kia. Tôi không nỡ để Tuyết Cẩn khóc, anh ta lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương cậu ấy.

Tôi tìm sinh ý trong con ngươi Tạ Tuyết Cẩn, có lưu luyến, có bi thương. Tôi sợ câu nói "không yêu được ai khác nữa" của cậu ấy sẽ thành hiện thực. Mười hai năm trước nó không ứng nghiệm, không nói hiện giờ cũng sẽ không ứng nghiệm.

"Tuyết, con gái yêu bằng lỗ tai, con trai yêu bằng đôi mắt. Đặc biệt người đã lâm vào si mê ái tình, nói thế nào cũng không có tác dụng. Vì vậy mới cần người ngoài cuộc đánh giá. Góc nhìn của người bên ngoài khác với góc nhìn của cậu. Cậu phải nhìn toàn diện, từ nhiều góc độ"

"Tớ…"

"Cậu đừng phản biện lại nhanh vậy, nghe tớ nói hết. Cậu phải lý trí lên, tớ biết cậu yêu anh ta, khi ai đó nói không tốt về người yêu cậu. Tâm lý xảy ra bình thường, cậu sẽ nói đỡ, bao che cho anh ta. Như cậu biết cậu làm hỏng cái này, khi sếp cậu hỏi lý do cậu sẽ có phản xạ lấy lý do này lý do nọ để biện minh cho mình là cậu không cố ý.... Đó là phản xạ hành động không điều kiện đáp trả khi thông tin truyền về đại não xử lý thôi. Cậu nên làm chủ não của mình, không phải lúc nào bộ não cũng đúng."

"Cậu cứ bao dung cho anh ta mãi, nên cậu thấy đấy. Anh ta xúc phạm cậu, làm tổn thương cậu. Nhiều lần đến khi cậu chai sạn đi không còn cảm giác đau khi anh ta nói khó nghe nữa. Cậu còn chẳng xem nó là sự tổn thương. Hai người chỉ mới yêu nhau, mà anh ta đã đối xử quá đáng với cậu như vậy…Tớ, thật sự không nỡ nhìn cậu từng bước khi vào vũng lầy."

Mặc dù tôi nói bằng cách nhìn nhận của mình, nhưng khi cậu ấy gật đầu, tôi lại thấy khổ sở.

"Mặc, cậu nói đúng. Tớ lúc đầu còn tức giận, nhưng sau đó dường như nghe nhiều và phiền đến mức tớ mặc kệ, tớ nghe anh ta nói nặng lời với mình chẳng còn cảm giác gì nữa."

"Cậu…" Mắt tôi đỏ lên, tôi không nghĩ trên đời có người ngu ngốc đến vậy.

Đáng thương hay đáng trách.

"Tuyết, cậu phải biết rằng, cậu đang chọn người cùng mình đến hết quãng đời. Cậu cũng tự biết vì anh ta, cậu đã bỏ qua rất nhiều người thật tâm với cậu, tốt hơn anh ta rất nhiều lần. Giữa người thương mình và người mình thương, hi vọng cậu chọn người thương mình. Sẽ trân trọng, yêu quý cậu như sinh mệnh. Còn người cậu yêu, tình yêu từ một phía, đến một ngày cũng sẽ vì sự lạnh bạc vô tình mà vỡ vụn."

"Nhưng mẹ của anh ấy rất tốt. Tớ không biết sau này có thể gặp được người mẹ chồng tốt như vậy không nữa."

"Cậu…" Tôi nghẹn họng. Tức chết tôi rồi!

"Tuyết, cậu cưới chồng hay cưới mẹ chồng. Người mỗi tối cậu ngủ là chồng hay mẹ chồng cậu hả? Mẹ chồng có tốt mấy cũng không thể cùng cậu đi hết quãng đời, cùng cậu chăm lo con cái. Mẹ chồng con dâu không hợp có thể ở riêng. Cậu với chồng không hợp sao ngủ riêng mãi được. Mỗi ngày đi làm về đã mệt còn phải đối mặt với một mệt mỏi lớn hơn nằm sát bên mình. Cậu không sợ áp lực quá độ dẫn đến trầm cảm hả?"

"Tớ…"

Tuyết Cẩn im lặng, tôi biết cậu ấy đang nghĩ lại. Tôi thật mong lời khuyên của tôi có ích.

"Cậu cũng thấy cảnh tượng của tớ năm đó, phải uống thuốc an thần để ngủ, chịu đựng đến khi không nổi nữa mới tình nguyện gặp bác sĩ. Đừng như vậy được không, tớ bây giờ chỉ còn mỗi cậu…"

Tôi đã mất một khoảng thời gian rất dài, để thoát khỏi cái bóng đó. Tôi không muốn người tôi yêu quý thứ hai, sẽ trải qua khoảng thời gian đáng sợ ấy.

"Có thể quan điểm của tớ khác cậu, Tuyết. Nhưng hạnh phúc của cậu, đừng đặt tình cảm của những người xung quanh vào đó. Anh ta là anh ta, mẹ anh ta có mối quan hệ tốt với nhà cậu tớ biết. Nhưng anh ta không nể nang điều đó. Tớ cứ nghĩ anh ta càng lớn sẽ biết thay đổi, trưởng thành hơn, không phải bộ dạng con nít suốt ngày ghen tuông vớ vẩn. Đây không phải bộ dạng của người gánh vác cậu cả cuộc đời."

"Tớ biết, thật ra tớ đồng ý quay lại, vì tớ nghĩ anh ấy sẽ khác, sẽ trưởng thành. Nhưng tớ càng giống như bà mẹ phải đi dỗ dành người yêu. Tớ cũng muốn anh ấy đứng từ lập trường của tớ mà suy nghĩ." Tạ Tuyết Cẩn bối rối giải thích.

"Tin tớ đi, có thể kinh nghiệm yêu đương tớ không nhiều, nhưng tớ đọc sách cũng không ít. Nam nhân có tính trẻ con, có thể cậu thấy đáng yêu, nhưng chỉ khi yêu đương thôi. Lập gia đình, cần người có lập trường, quyết liệt, rõ chuyện nào ra chuyện đó."

Nhớ lại lúc nãy cậu ấy nói anh ta trẻ con, tôi cảm thấy khá hài. Tạ Tuyết Cẩn, cậu ấy cũng rất con nít. Tôi nhiều khi cũng phải hạ xuống xin lỗi cậu ấy. Tựa như tôi hình dung ra cảnh hai người cãi nhau nhưng cái tôi ai cũng lớn, không ai chịu bỏ mặt mũi mình xuống xin lỗi.

"Anh ta là con trai nhà giàu, nhiều người theo đuổi nên anh ta nghĩ ai cũng sẽ lấy lòng anh ta. Chỉ cần cho chút ngọt ngào là có thể đòi lấy chân tình. Tớ thấy anh ta quá tự phụ, xem mình là trung tâm thế giới. Luôn nghĩ anh ta đúng, tin người ngoài hơn bạn gái mình. Tình yêu không có sự tin tưởng thì không thể nào lâu dài được." Tôi bâng quơ phân tích, vì tôi hiểu kiểu người của hắn ta, tự cao tự đại, chẳng xem ai vào mắt.

"Tớ cảm thấy, cậu dường như biết rõ hết gút mắc và mâu thuẫn giữa hai tớ vậy."

Tôi nhẹ nhàng cười, rót bia vào ly cho cậu ấy: "Vì anh ta không dụng tâm với cậu. Nếu thực sự dụng tâm, sẽ hiểu tính cách cậu mà nhường nhịn quan tâm cậu như tớ vậy."

"Thật ra, tớ mới chia tay chiều nay rồi. Tớ không trách anh ấy. Tớ nhắn với anh ấy, cho tớ xin lỗi tất cả, xin lỗi vì không thực hiện lời hứa, xin lỗi vì không thể làm một người bạn gái tốt. Hi vọng quên tớ đi, không gặp lại."

"Ngốc nghếch. Tuyết…xem ra cậu vẫn rất mềm lòng." Tôi rất vui vì quyết định đó của cậu ấy. Nhưng tôi không biết để cậu ấy bước ra cái bóng tình cảm mười hai năm này, phải cần bao nhiêu năm nữa.

Tôi biết rằng để nói lời chia tay. Cậu ấy đã phải dùng hết dũng khí của mười hai năm này.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16