Bách Hợp Tiểu Thuyết

Sự tình năm đó

534 0 4 0

Sau đêm hôm đó, hai chúng tôi ngày càng thân cận, tôi cũng xem em ấy như tiểu tình nhân của mình. Thời gian đó thực sự rất hạnh phúc ngoại trừ việc Cố Hinh nguyệt động dục mọi lúc mọi nơi khiến tôi mệt chết trên giường. Hai thành viên còn lại trong phòng nhìn hai tôi thân cận rất hoài nghi nhưng vẫn chưa nhận ra mối quan hệ của hai tôi.

Cố Hinh Nguyệt còn khoa trương hơn, mua thêm vài bộ dra và rèm, mục đích là gì dùng đầu gối cũng biết. Mỗi lần chỉ có hai tôi ở phòng, rủ rê tôi xem phim viễn tưởng. Phim viễn tưởng kiểu gì nửa đầu phim hài chảy nước mắt, nửa sau là cảnh hai nữ chính lăn lộn trên giường, tay còn không biết ngượng sờ bóp lung tung. Có lẽ tôi quá dung túng em ấy.

Cho đến một ngày, khi tôi nhận được tin nhắn của Triệu Nhất Phàm, anh ấy hỏi tôi vì sao không liên lạc được. Mỗi ngày đều là những tin nhắn thăm hỏi đều đặn, những cũng xung quanh câu chuyện đó, không gì khác biệt, ngày càng nhàm chán.

Tôi sau xác định với Cố Hinh Nguyệt không còn liên lạc với Triệu Nhất Phàm nữa, nhưng anh ấy là khóa trên, ít nhiều chúng tôi vẫn gặp thường xuyên, không còn cách nào khác. Tôi sợ mình thẳng thắn quá, sẽ khiến Triệu Nhất Phàm tổn thương. Tôi không phải không muốn chia tay, tôi chỉ muốn lâu dần Triệu Nhất Phàm cảm thấy tôi nhạt nhẽo, tôi nói lời chia tay sẽ không cần nghe những lời níu kéo. Đã không có tình cảm hoặc tình cảm nhất thời, lâu dần sẽ vì chán mà buông bỏ thôi.

Nhưng đến một ngày, hai thành viên trong phòng đập vài đùi tôi, bắt tôi đang ngủ phải tỉnh dậy. Tôi còn tính mắng một phen thì hình ảnh trên màn hình đập vào mắt, khiến tôi sững sờ câm nín. Cố Hinh Nguyệt đang khoát tay với Triệu Nhất Phàm, cười đến ngọt ngào, trông rất hạnh phúc.

"Có thể chỉ là nhầm lẫn thôi." Tôi tự nhủ với bản thân như vậy. Gần đây tuy hành tung của Cố Hinh Nguyệt rất khó đoán. Nhưng tôi tin em ấy.

"Cả trường ai mà chẳng biết cậu cùng Triệu Nhất Phàm là một đôi. Hai người không phải rất thân cận sao? Sao có thể làm vậy với cậu chứ?" Đồng niên cùng phòng nói.

"Đúng vậy đó Lăng tỷ, em không ngờ cậu ta là người như vậy." Học muội cùng phòng cũng muốn mắng cho hả giận.

Thân cận sao? Chúng tôi thân cận đến mức giường cũng đã lên rồi. Tại sao mọi chuyện lại thành như vậy?

Học muội cùng phòng reo lên: "Á, Triệu Nhất Phàm anh ta bình luận rồi này. Cái gì mà đừng làm phiền em ấy, hai chúng tôi yêu nhau thật lòng. Tôi cùng với Lăng Tuyết Mặc đã chia tay rồi. Tôi không bắt cá hai tay."

"Anh ta và cậu chia tay rồi à?" Đồng niên cùng phòng nhìn tôi nghi ngờ.

Tôi lắc đầu, nghi ngờ mở điện thoại mình ra, vì tôi cài không nhận thông báo của Triệu Nhất Phàm để tránh làm phiền nên tin nhắn đã bị trôi xuống dưới cùng. Khi mở ra, là khung chat của tôi. Là Triệu Nhất Phàm gửi lời chia tay, bảo tôi lãnh cảm, không hề muốn yêu đương với anh ta. Yêu nhau đến ba tháng rồi mà một cái ôm, một cái nắm tay cũng không có, nhắn tin hiếm khi trả lời, hẹn đi chơi toàn viện lý do từ chối. Và đã có người đồng ý giúp tôi. Tôi nhìn tin nhắn cuối cùng, là ba ngày trước. Hôm đó tôi đi ngoại thành với Cố Hinh Nguyệt, em ấy giữ điện thoại của tôi.

Là Cố Hinh Nguyệt thay tôi gửi.

Tôi không biết trong hồ lô của em ấy bán thuốc gì. Là thấy tôi không dứt khoát, nên thay tôi làm những chuyện này đi.

Vì cuối tuần nên vị đồng niên đi ghi hình ở trường quay, học muội cũng qua phòng chị gái của em ấy chơi. Sẽ không về lại kí túc xá. Trong phòng bây giờ chỉ còn mỗi tôi, tôi không bật đèn, một mình ra ngoài ban công.

Đến gần chín giờ đêm mà Cố Hinh Nguyệt vẫn chưa về, hôm nay cũng không có lịch học ban đêm.

Tôi gọi cho Cố Hinh Nguyệt, nhưng người bắt máy lại là Triệu Nhất Phàm.

"Lăng Tuyết Mặc, chúng ta đã chia tay, cô lại muốn giở trò gì? Tôi cùng em ấy yêu nhau thật lòng, không phải thứ nhạt nhẽo như cô. Tốt nhất cô nên tránh xa em ấy ra. Đừng bao giờ làm phiền em ấy."

Tôi mờ mịt nhìn ánh trăng bị mây che đi vầng sáng, gió lạnh thấm vào da thịt. Trong đầu trống rỗng.

Vì sao Triệu Nhất Phàm lại bắt máy? Em ấy đâu? Bây giờ đã chín giờ tối rồi. Cố Hinh Nguyệt như vậy, càng khiến lòng tin của tôi vụn vỡ.

"Đưa máy cho Cố Hinh Nguyệt." Tôi trầm giọng đe dọa, lúc này tôi chẳng muốn nghe giọng nói của anh ta nữa.

"Em ấy hả? Cô nghĩ xem, chúng tôi chuẩn bị làm gì?" Triệu Nhất Phàm ngả ngớn.

"Đê tiện! Anh mau tránh xa em ấy ra. Không tôi sẽ giết chết anh."

"Haha. Cô tưởng mình là ai chứ, chỉ là bạn cùng phòng thôi sao cô quản nhiều quá vậy! Em ấy cũng chẳng còn vị thành niên nữa. Chúng tôi có làm gì cũng chẳng liên quan đến cô. Em ấy liền tắm xong rồi. Tôi không nói cùng cô nữa. Cô mà nhiều chuyện nói lại với em ấy, tôi sẽ cho mọi người biết cô là người như thế nào. Tạm biệt!

Tôi ngồi sụp xuống, vùi đầu vào gối như một đứa trẻ. Em ấy không phải ai khác, em ấy là người yêu của tôi. Không biết khóc bay lâu, mắt đều mở lên không nổi, ngủ quên mất ngoài ban công. Đến khi Cố Hinh Nguyệt quay về ôm tôi trở về giường tôi mới phát hiện chân đã tê cứng.

Tôi mở mắt ra, là em ấy. Trên người, không phải y phục lúc sáng. Người tôi mong đợi đã về, nhưng tại sao lại đau lòng thế này. Tôi không muốn em ấy nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi, ít nhất tôi mong trong mắt của em ấy, luôn tồn tại hình dạng đẹp nhất của tôi.

"Chị đang tránh né điều gì?" Cố Hinh Nguyệt trông thấy tôi trùm chăn kín mít, vội kéo chăn ra.

"Tôi muốn hỏi em, những gì trên diễn đàn là thật."

Cố Hinh Nguyệt ngập ngừng, không ngờ tôi lại biết nhanh như vậy, nhỏ giọng gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng chị đừng hiểu lầm, em sẽ chia tay anh ta ngay, không để anh ta làm phiền đến em và chị."

Ánh mắt chua xót, hốc mắt lại muốn rơi lệ: "Đừng nói gì cả. Em muốn tốt cho tôi sao? Tôi chưa bao giờ nói tôi cần em làm như vậy?"

Em nếu đùa giỡn cùng hắn ta. Tại sao lại ở cùng với hắn? Tại sao bây giờ mới trở về?

"Vậy chị muốn thế nào, chị muốn em sống trong bóng tối mãi sao. Đến tận khi nào em mới được công khai nắm tay chị,hẹn hò với chị hả Mặc. Tại sao chị lại ích kỷ như vậy? Em không xứng đáng bên cạnh chị sao?" Cố Hinh Nguyệt hét lên, con ngươi đều nổi lên tia đỏ.

Tôi cảm nhận giọt nước rơi trên mặt mình, mặn chát: "Vậy tôi nên cảm ơn em, vì em đã giải thoát tôi khỏi Triệu Nhất Phàm sao?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Cố Hinh Nguyệt. Em không hiểu tôi hay là em không tin tưởng tôi. Trong biết bao con đường, em lại muốn chọn con đường này. Cả ba người đều tổn thương em biết không?

"Vậy theo ý em, giải thoát cho tôi đi." Tôi cắn răng nghẹn ngào.

"Ý chị là gì hả Tuyết Mặc. Chị muốn chia tay em, em làm tất cả những điều đó vì hai chúng ta, chị lại vì lý do cỏn con đó buông tay sao? Chị nói đi!"

Cố Hinh Nguyệt như dã thú bị thương, điên cuồng cắn tất cả những gì xung quanh. Tôi đau lòng lau nước mắt cho em ấy. Thật xin lỗi, đã khiến em bước vào con đường này.

"Đúng vậy. Buông tay đi."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16