Bách Hợp Tiểu Thuyết

Bất ngờ quay lại

420 0 3 0

Phát cho Tạ Tuyết Cẩn địa chỉ quán ăn, là một quán đồ nướng ven đường, cũng khá nổi tiếng ở đây. Chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống, chờ đợi. Đã qua mười phút rồi mà vẫn chưa thấy tới, tôi cũng không lạ lùng gì cả, những người đến sau tôi đều đã ăn uống cười đùa, chỉ mỗi tôi vẫn ngồi trống không. Sợ lát nữa đợi lâu, tôi đi gọi món và bia trước. Có chút lo lắng không biết cậu ấy có tìm đúng địa chỉ không nữa. Nhưng điện thoại không bắt máy, có lẽ bỏ điện thoại vào túi xách rồi.

Lướt lướt điện thoại một hồi xem tin tức, món ăn cũng đã xong. Nhìn bóng dáng ngơ ngác đứng bên đường tìm mình, tôi chợt bật cười. Tạ Tuyết Cẩn vẫn đáng yêu như vậy.

Vẫy vẫy tay gây chú ý. Cậu ấy rốt cuộc cũng nhìn thấy tôi, vội vàng đỗ xe sau đó kéo ghế ngồi xuống.

"Gọi xong rồi á?" Ngữ khí có chút bất ngờ.

"Ừm, sợ cậu đói." Tôi tủm tỉm nhìn Tuyết Cẩn. Lâu rồi không gặp, cũng không có gì khác biệt mấy.

"Lại còn sợ tớ đói, không phải là bụng cậu kêu nên mới gọi món trước sao?"

"Haha. Không phải đâu. Tớ gần đây rất ít ăn đêm."

"Thật sao. Hèn gì thấy ốm hơn rồi." Giọng nói pha chút tiếc hận.

"Giờ chỉ mỗi cậu còn nọng thôi đó." Tôi chỉ biết lắc đầu cười. Ở gần Tuyết Cẩn rất thoải mái. Có lẽ tổng hết số lần cười trong tháng của tôi cũng không bằng tối nay.

"Mau ăn đi!" Tôi nhìn bàn ăn trước mặt, miệng hối thúc cậu ấy ăn, bản thân còn đang phân vân chọn gì.

"Ờ…"

"Cạn nào!!!"

Từng ly từng ly bia uống vào, cậu ấy muốn nói điều gì đó, nhưng lại không mở lời được.

Tôi uống một ngụm bia mát lạnh, nó làm đầu óc miên man, trống rỗng, tôi thích cảm giác này.

"Tuyết, cậu có tâm sự gì, kể chút đi, tớ nghe đây." Tôi rất hiếu kỳ, mục đích cậu ấy hẹn tôi giải sầu.

Ánh mắt cậu ấy có chút cô đơn, giọng nói rời rạc: "Tớ gần đây quá nhiều áp lực."

Tôi hiểu cảm giác đó. Cảm giác nặng đầu và cứ mãi quanh quẩn làm tâm tình xuống dốc. Nhiều lúc khi bị áp lực như vậy, tôi thậm chí nặng lời khi có ai đó làm phiền tôi.

"Cậu cứ nói từ từ, đêm còn dài mà."

Tuyệt chậm rãi hồi tưởng, ánh mắt vô định.

"Công việc không ổn định lắm, với lại một chút chuyện gia đình làm tớ mệt mỏi."

Tôi nâng mắt nhìn, hiếu kỳ: "Chuyện gia đình?"

Cậu ấy hiểu tôi thắc mắc điều gì: "Anh trai tớ quá hiền nên chị dâu không xem ai ra gì thôi."

Tôi gật đầu. Cũng không thắc mắc gì. Im lặng đợi cậu ấy tiếp tục. Chỉ bằng chuyện đơn giản này, cậu ấy sẽ không tìm tôi.

"Mệt mỏi hơn là…Tớ cùng người yêu cãi nhau."

Chia tay. Não tôi hoạt động một chút, lục lọi trong trí nhớ xem người yêu cậu ấy là ai. Ngẫm một hồi cũng không biết, tôi đành hỏi thẳng cậu ấy: "Cãi nhau với ai?"

"Cậu cũng biết đó." Sắc mặt cậu ấy không tốt chút nào, bọng mắt và hốc mắt rất sâu, có lẽ cậu ấy đã khóc rất nhiều hoặc không ngủ được.

Một luồng bực tức trong tôi bỗng xuất hiện, mặc dù chưa biết là ai nhưng khiến Tuyết Cẩn thành ra thế này. Tôi muốn biết kẻ nào có gan dám làm tổn thương cậu ấy.

"Rốt cuộc là ai?"

Cậu ấy có vẻ nhận thấy tâm tình tôi không được tốt. Nhắm mắt bất lực, có chút cô đơn.

"Mối tình đầu..."

Lại là mối tình đầu. Cuộc sống đã không dễ dàng, vì sao cứ mãi kẹt trong mối tình đầu. Tôi cũng vậy, Tuyết Cẩn cũng vậy.

Tôi biết mối tình đầu của Tuyết Cẩn là ai, vì vậy càng khiến tôi phẫn nộ hơn.

Tôi siết chặt tay, kìm nén sự tức giận. Con người ngu ngốc này, biết là vực sâu, tại sao cứ hết lần này đến lần khác nhảy vào. Tôi cơ hồ rít qua từng kẽ răng.

"Tại sao lại là anh. Không phải đứa nhóc kém bốn tuổi cùng công ty gì đó đang theo đuổi cậu sao?"

Tuyết lắc đầu: "Không, tớ từ chối lâu rồi. Người tớ quen vẫn chỉ có một người."

Nực cười. Nếu anh ta có tâm, thì hai cậu đâu phải lần này đến lần khác dây dưa chục năm như vậy.

Tôi cùng Sơ Lam bất quá cũng chỉ dây dưa năm năm. Chia tay cũng đã khiến tôi tràn ngập khổ sở không dứt ra được. Tạ Tuyết Cẩn cùng mối tình đầu dây dưa hơn chục năm. Nếu như chia tay, tôi không biết tình trạng của cậu ấy còn tệ như thế nào nữa.

"Cậu bắt đầu quen lại khi nào?"

"Hai tháng gần đây."

Hai tháng. Tôi cảm giác như mình muốn điên mất. Tuyết Cẩn không nói nhưng tôi cũng quên mất hỏi thăm bạn bè về tình hình của cậu ấy.

Hai người họ, không thể bên nhau được. Mười hai năm trước là vậy, đến giờ vẫn vậy.

Vì dây dưa với mối tình đầu kia. Chỉ duy nhất cậu ấy bị tổn thương.

"Tuyết, tại sao cứ mãi là anh ta?" Tôi cơ hồ muốn cầu xin cậu ấy.

"Tớ cũng không biết. Mặc à. Rõ ràng năm đó chia tay, tớ đã nghĩ mình sẽ quên được, sẽ không bao giờ dây dưa lần nữa…"

"Nhưng cậu đã làm, không chỉ một lần, Tuyết."

Tôi biết mình đã quá xúc động, nhẹ nhàng lau đi nước mắt chưa kịp rơi xuống của cậu ấy. Cảm giác tràn đầy bất lực.

"Tuyết, cậu còn nhớ bộ dáng của cậu năm đó không?"

Tôi chua xót nhìn cậu ấy hỏi, cậu ấy chỉ lắc đầu. Tôi dường như độc thoại, không biết ngồi đối diện, cậu ấy có nghe rõ hay không nữa.

"Năm đó, cậu ôm tớ khóc đến thương tâm liệt phế, mỗi ngày đều muốn uống say để quên đi mỗi đau. Cậu nói rằng cậu sẽ không yêu được nữa. Không yêu bất cứ một ai khác."

"Ân…" Tuyết có vẻ ngà say rồi, đôi mắt ngấn nước nhìn tôi. Có vẻ không nhớ được chuyện xưa nữa.

"Tớ không biết khuyên cậu như thế nào. Nhưng lúc đó chúng ta sắp thi đại học rồi. Tớ không muốn nhìn cậu hủy hoại tương lai mình. Tớ chỉ có thể nhắm mắt bảo rằng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Cậu khổ sở, tớ, lẫn mọi người không ai muốn nhìn thấy cậu như vậy cả. Cậu khóc tớ ở bên, cậu say đến ngất đi chỉ mỗi tớ đưa cậu về, lúc cậu đau dạ dày…

Cậu nói xem, tớ đã gọi điện biết bao nhiêu lần nhưng anh ta có đến không. Cậu biết anh ta lúc đó đang vui chơi bên tình mới không hả?"

"Tuyết, tớ không muốn xát muối vào trái tim cậu. Nhưng anh ta không tốt. Anh có thể là một người yêu tốt, nhưng anh không thể là một người chồng tốt được. Cậu rốt cuộc đã nghĩ gì vậy?"

"Mặc, tớ biết." Cậu ấy cắt ngang tôi, nghẹn ngào: "Tớ đều biết, mọi người xung quanh khi biết tớ quen lại anh ấy, đều nói như vậy. Nói rằng tớ cưới anh ấy sẽ khổ. Nhưng tớ không làm được. Bốn năm qua tớ quen thử rất nhiều người, nhưng chỉ mức trên bạn bè, không cách nào đặt họ vào trong tim. Tim tớ loạn nhịp vì vui sướng khi anh ấy muốn quay lại."

Tôi thật sự hết cách. Đầu tôi đau quá. Thông tin tiếp nhận ngày hôm nay khiến một người luôn trầm lặng như tôi cũng không kìm nén nổi.

Tôi có được những bài học khắc cốt ghi tâm. Vì vậy không muốn người mình trân trọng đi theo vết xe đổ ấy.

"Tuyết, nghe tớ nói một lần được không. Tớ chỉ nói một lần thôi. Từ nay về sau, nếu là chuyện của cậu và anh ta. Tớ tuyệt đối sẽ không khuyên cậu tiến tới hay từ bỏ nữa."

"Ân."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16