Bách Hợp Tiểu Thuyết

Trở lại

561 0 5 0

Cậu ấy rời đi sau đó, tôi lên cao trung.

Tôi vẫn mãi đắm chìm trong sự đơn độc ấy cho đến khi gặp lại Tạ Tuyết Cẩn. Hai chúng tôi tựa như chưa gặp đã quen, nhanh chóng thân thiết.

Vẫn dưới bóng phượng hoàng hoa rực lửa, tôi lần thứ hai nhận thức cậu ấy.

Sơ Lam, cậu ấy đã quay lại. Bạn trai của cậu ấy, cũng xin chuyển vào lớp tôi nốt.

Tôi biết tôi bị trầm cảm. Nửa năm không có cậu ấy, tôi dành toàn bộ thời gian của mình chỉ để học. Không chỉ vì duy trì thành tích. Tôi không muốn mình có thời gian nghĩ đến cậu ấy.

Tâm bệnh của tôi là Sơ Lam.

Mà tâm bệnh, phải chữa trị bằng tâm dược.

May mắn Sơ Lam đã quay lại, tôi mong sẽ ổn hơn. Không cần phải ngày ngày uống những viên thuốc đắng chát đó nữa. Càng không thích bác sỹ điều trị soi mói tâm tư chôn vùi sâu dưới đáy lòng của tôi.

Mỗi ngày nhìn thấy cảnh tình tứ của hai người kia, tôi cảm thấy nặng nề hơn. Sơ Lam không nhận ra tôi có vấn đề gì, là do tôi che dấu quá kỹ. Chỉ duy nhất có Tạ Tuyết Cẩn, cậu ấy dường như đã biết được gì đó.

Nếu nói về phương diện tình bạn, Sơ Lam là một người bạn đáng để kết giao. Người không xứng đáng với tình bạn đó là tôi, tôi tham lam không muốn hai chúng tôi chỉ đơn thuần là bạn bè. Không cùng thế giới, tôi kìm nén những cảm xúc đáng thẹn không nên phát sinh.

Tôi giới thiệu Tạ Tuyết Cẩn với cậu ấy, cả ba chúng tôi rất hợp nhau.

Đến cậu ấy cũng thắc mắc tại sao tôi và Tuyết Cẩn lại thân nhau đến vậy.

Cậu ấy biết tôi không phải là kiểu người dễ dàng đem tâm của mình trao cho người khác. Một khi trao cho đối phương điểm yếu của mình, thắng thua đã rõ.

Biết được lý do, cậu ấy cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Tôi không biết cậu ấy đã nghĩ gì về tôi, về Tuyết Cẩn. Lần này quay lại, vốn không thể vô tư như trước.

Tạ Tuyết Cẩn ngồi bên cạnh tôi. Hai bàn sát nhau lại có một học sinh thành tích tốt để hỗ trợ bạn bè. Tuyết Cẩn hay dựa vào vai tôi mỗi khi cậu ấy thấy chán. Tạ Tuyết Cẩn không thích học tập, thời gian lên lớp chủ yếu chơi game và trườn dài lên người tôi. Tôi cảm nhận đạo ánh mắt chăm chú nhìn mình. Nhưng khi nhìn lại phía sau chẳng có ai cả. Sơ Lam vẫn chăm chú làm bài hoặc cười đùa với bạn trai của cậu ấy.

Có vẻ tôi nghĩ nhiều rồi. Sơ Lam nghiêm túc cẩn trọng, cao cao lãnh lãnh khiến tôi cũng cảm thấy e sợ. Tất nhiên nữ vương cấm dục như vậy sẽ không ghen bóng ghen gió. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy ghen với Hoắc Minh - bạn trai của cậu ấy mặc dù hắn ta rất hay đi trêu chọc các bạn nữ lớp khác.

Sức khỏe tôi không tốt từ nhỏ nên hay mắc bệnh. Hôm đấy tôi cảm thấy mệt, xuống phòng y tế đã đóng cửa nên tôi đi qua đường mua thuốc. Không chú ý đến chiếc xe tải đang đi lao tới tôi. Chiếc xe đó không bóp kèn, cũng không có ý định nhường tôi qua đường. Tôi nhận ra xe sắp tông vào tôi khi có lưc đạo kéo người tôi lại. Hai tôi bị gạt văng xuống lề đường, cậu ấy ôm trọn tôi vào trong lòng, bảo vệ tôi nên tôi không bị sao cả. Chỉ có cậu ấy bị thương rất nặng.

Tôi rất hoảng sợ, người qua đường chở hai tôi đến bệnh viện. Lúc đấy tôi khóc đến lợi hại. Đa phần là tự trách mình. Đến khi người nhà cậu ấy đến làm thủ tục nhập viện, tôi mới biết hóa ra gia đình cậu ấy cũng chuyển về đây sinh sống.

Sơ Lam lau nước mắt cho tôi, bắt tôi im lặng vì tôi khóc quá ồn, không cho cậu ấy nghỉ ngơi. Nhìn tay và chân cậu ấy bị băng bó, càng trách mình hơn. Mỗi ngày đều giúp cậu ấy chép bài, giảng lại bài giảng trên lớp.

Tôi trịnh trọng cảm ơn cậu ấy, vì đã cứu tôi một mạng. Nếu không có cậu ấy, không còn tôi bấy giờ hoặc là đang nguy kịch nằm trên giường bệnh nào đó.

Tôi hứa sẽ thực hiện ba yêu cầu của cậu ấy, bất cứ giá nào.

Sơ Lam hồi lâu sau mới bình phục, mỗi ngày Hoắc Minh giúp đỡ cậu ấy đi đi về về, cậu ấy bị thương tay trái, tay phải vẫn dùng được. Không cần tôi chép bài nữa.

Tạ Tuyết Cẩn ít nhiều cũng biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng ba lời hứa kia, cậu ấy không biết. Tuyết Cẩn chia tay bạn trai, suốt ngày buồn bã kéo bạn bè giải sầu từ quán này đến quán khác. Tôi im lặng đi theo cậu ấy, ở bên chăm sóc, sợ cậu ấy nghĩ quẩn, không nghĩ khiến cho Sơ Lam không vui.

Sơ Lam cho rằng tôi bị Tạ Tuyết Cẩn dạy hư rồi, uống bia rượu thì không nói, suốt ngày đi với Tuyết Cẩn, khiến thành tích tháng rớt hạng. Tôi cũng không phản đối, đổi lại người khác thì bình thường, với một học sinh mẫu mực như tôi đúng là đã quá sa sút.

Những người tôi dùng chân tình đối đãi, có là ai cũng như vậy. Sơ Lam và Tuyết Cẩn đều có vị trí quan trọng trong tim tôi, mà Sơ Lam, phần tình cảm dành cho cậu ấy lớn hơn.

Lúc bạn yếu đuối nhất, cần sự sẻ chia nhất mà đến bóng hình kề bên cũng không có một ai. Sao có thể xứng với hai bạn bè chứ!

Mọi người đều thắc mắc tại sao tôi gọi Tạ Tuyết Cẩn là Tuyết.

Lúc nhỏ Tuyết Cẩn thích tôi gọi cậu ấy là Tiểu Tuyết, vì cậu ấy rất khả ái. Nhưng lớn lên đại khái tính tình đại biến đi, chê tên gọi đó quê mùa. Cậu ấy bây giờ lại đại mỹ nữ rồi, không còn là tiểu công chúa nữa. Nhưng không muốn tôi gọi Tuyết Cẩn như những người khác. Cẩn để dành riêng cho người yêu cậu ấy gọi. Vì thế chỉ duy nhất mình tôi gọi cậu ấy bằng Tuyết.

Hoặc có thể, tên tôi cũng có Tuyết. Khiến hai tôi thân cận hơn.

Lúc đầu mọi người gọi tôi là Tuyết Mặc đồng học, người lớn hơn thì gọi tiểu Lăng. Nói ra sự tình năm đó có chút buồn cười.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16