Bách Hợp Tiểu Thuyết

Tuyệt vọng

980 0 6 0

Sơ Lam không thèm liếc mắt nhìn tôi, gạt bàn tay đang nắm lấy vạt áo của tôi, gằn giọng.

"Lăng Tuyết Mặc, cậu có hiểu lời tôi đang nói không. Buông tay ra và làm theo ước định. Tôi và cậu, nợ nần đã hết. Từ nay về sau không còn bất cứ một mối quan hệ nào nữa."

Đúng rồi, nợ đã trả hết. Còn gì phải tiếc nuối đâu.

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, đau đớn làm tôi mất đi tri giác, thái dương nhức nhối đến mức mắt tôi cũng mờ đi.

Nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo quen thuộc kia. Tôi biết rằng cậu ấy đã thực sự từ bỏ tôi rồi.

"Điều tôi hối hận nhất, là quen biết cậu."

Tay tôi từ từ buông xuống, nhìn cậu ấy xa dần. Nước mắt vô thức chảy, tôi ngồi xụp xuống như đứa trẻ.

Cuối cùng cũng diễn hết vai bạn bè này. Đây không phải là điều tôi muốn sao?

Chỉ là, nợ đã trả hết, tim tôi cũng chết theo.

Tôi cảm nhận như có ai ở gần mình, nhưng chẳng quan tâm. Tôi bây giờ không thiết tha hình tượng ổn trọng hằng ngày, xấu hay đẹp cũng mặc kệ.

Không biết đã khóc bao lâu, chân đều đã tê không đứng dậy nổi…suýt ngã xuống đất, may có bàn tay đỡ lấy tôi.

Ngước mắt lên, hóa ra là Tạ Tuyết Cẩn.

"Cậu đã nghe hết."

Tuyết Cẩn gật đầu, đưa khăn cho tôi.

"Tớ thấy cậu ta mạnh bạo kéo cậu nên đi lén theo. Sợ cậu ta lại đối với cậu làm chuyện gì đó."

"Cảm ơn." Tôi nhận lấy khăn giấy của cậu ấy đưa đến trước mặt. Cách quan tâm của Tuyết Cẩn với tôi cũng giống như tôi đối với cậu ấy. Im lặng ngồi cùng bạn lúc bạn đau khổ.

"Thật ra cậu ấy không xấu như vậy. Cậu cũng đừng ác cảm với cậu ấy quá!"

Mỗi lần tôi nói giúp cho Sơ Lam là mặc định Tuyết Cẩn sẽ trừng tôi: "Chỉ có cậu ngốc mới bao che cho cậu ta thôi."

Ba người chúng tôi vốn đã từng rất thân thiết, tựa như máu thịt. Nhưng không phải định lý toán học, mọi thứ đều đã biến chất theo thời gian.

"Tại sao không nói thẳng với cậu ta?" Tạ Tuyết Cẩn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi hỏi.

Tôi lắc đầu, cổ họng vì khóc quá nhiều mà khô khốc: "Không cần thiết!"

Tạ Tuyết Cẩn lắc đầu thở dài: "Tại sao lại không cần thiết chứ! Nói thẳng rồi kết thúc vẫn hơn cậu tự nhận hết lỗi về mình. Chỉ có mỗi cậu ta tự cho là đúng, trưng bộ mặt bị vứt bỏ cho ai xem. Rõ ràng cậu ta chơi chán rồi vứt bỏ cậu."

"Được rồi. Không có ai đúng ai sai cả, cậu ấy lựa chọn không được. Tớ chỉ lựa chọn cho cậu ấy con đường phù hợp nhất."

"Ngu ngốc!" Tuyết Cẩn trừng mắt nhìn tôi. Người chính chắn nhất trong nhóm, khi dính vào chuyện tình cảm lại là kẻ ngu si nhất.

"Mẹ cậu ta đã tìm cậu đúng không. Bà ta biết mình sống được bao lâu nữa và cầu xin cậu từ bỏ?"

"Sao cậu lại biết?" Tôi bất ngờ hỏi, chuyện này vốn dĩ chỉ có tôi biết.

"Hôm đấy tại quán cà phê hai người nói chuyện, là ca trực của tớ. Tớ không muốn cậu ngại nên không tiện ra mặt. Giọng cậu nhỏ, mà giọng của bà ấy thì quá to. Không muốn nghe cũng không được. Quả thật mẹ nào con nấy. Tự tạo nghiệp lại đổ lỗi cho người khác."

"Đừng nói như vậy..."

Một hồi im lặng, may mắn là Tuyết Cẩn. Cậu ấy sẽ không kể chuyện này với ai.

"Tuyết, tớ sai khi ái thượng cậu ấy, hay ngay từ lần đầu gặp gỡ, đã là một sai lầm?"

"Không một ai biết trước sẽ đối với ai nảy sinh tình cảm. Đúng hay sai người trong cuộc nghĩ như thế nào mới quan trọng. Hãy xem năm năm qua là một vở kịch đã kéo màn. Cậu đã hoàn thành rất tốt vai diễn này. Buông xuống đi!"

"Ân..."

Mắt tôi đỏ bừng, mờ mịt nhìn về phương xa, phượng hoàng hoa đỏ rực mảng trời, nhớ về lần đầu tiên gặp gỡ cậu ấy.

[Chào cậu, tôi tên là Lăng Tuyết Mặc]

[Còn tôi là Sơ Lam]

[Không mang ô à? Yên sau tôi còn trống, cần tôi cho cậu quá giang không?]

[Cầu còn không được]

[Ôm eo tôi chặt vào. Nửa đường rơi mất thì tự đi bộ về nhé!]

[Cậu có biết lái không vậy?]

[Vậy cậu chưa biết khả năng lái lụa của tôi rồi. Lên, chị đây đèo cậu đi chinh phục thế giới]

[Này…này, cậu lái chậm thôi. Tôi sợ…]

[Ôm tôi cậu sẽ hết sợ]

[Lừa người. Nếu cậu là nam, tôi sẽ nghĩ cậu đang thả thính tôi]

[Ngại quá, tôi là nữ hàng thật giá thật]

[Cậu lái xe quá tệ, chẳng có cảm giác an toàn nào cả.]

[Chị đây đã ngồi trước che mưa cho gió cho cậu mà còn bị chê. Cho cậu hai lựa chọn. Một là tôi lái, cậu ôm tôi. Hai là cậu lái, tôi ôm cậu]

[Có khác nhau không? Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy tôi bị thiệt thòi]

[Đói bụng chưa?]

[Có chút đói. Sao lại hỏi vậy?]

[Tôi nghĩ cậu đói quá nên đại não không hoạt động rồi. Tự luyến như vậy cậu cũng thốt ra được]

[Hừ. Được tiện nghi còn khoe mẽ]

[Haha. Cậu rất thú vị]

[Cậu cũng không kém]

 [Mặc, tôi không thể đảm bảo bất cứ thứ gì]

[Vậy tôi sẽ ở bên cậu cho đến khi cậu buông tay]

Sơ Lam không còn nhớ lời hứa năm đó nữa. Chỉ có mình tôi ngây ngốc mong mỏi từng ngày.

[Lần cuối cùng thôi, Mặc. Chúng ta trở lại như trước được không…]

[Điều hối hận nhất là quen biết cậu]

Cậu ấy buông tay, tôi liền bị quăng xuống đáy cốc.

Một lần lại một lần.

Lòng vỡ nát, nát đến nỗi không thể hàn gắn lại được.

Chú định sẵn số phận của hai đường thẳng không song song, chỉ có thể giao nhau một lần trong đời.

Lưu ly hoa tàn

Phượng hoàng hoa nở

Đông lai đông vãng

Tựa như giấc mộng.

Ký ức vẫn là thứ đáng sợ nhất.

Chỉ có buông xuống thì mới có thể tâm bình khí hòa, nhớ lại quá khứ, mới có thể cảm thụ sự đẹp đẽ trong cuộc sống, quá khứ và hiện tại.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16