Từng tiếng thở nặng nhọc, tay phải nắm chặt trái tim mình, thực sự khó nhịn. Cảm xúc trên đầu môi vẫn còn đó, nhớ đến tiếng cười khe khẽ, ôn nhu động lòng người trong giấc mộng.
"Tớ không hề vô cảm như cậu nghĩ."
Cơ hồ khẽ run đôi môi trắng bệch. Âm thanh trầm đục khẽ vang trong đêm tối tĩnh mịch. Không ai biết tôi đang nói gì, nếu có người ở đây, có lẽ chỉ nghĩ rằng tôi đang mộng du.
Hoặc tôi bệnh thật rồi.
Mà tôi, thời khắc này đều đã tỉnh táo.
Tôi đang trả lời câu hỏi của cậu ấy, trả lời người trong giấc mộng quen thuộc kia.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)