Bách Hợp Tiểu Thuyết

Con đường đã không bằng phẳng, thì vừa rải hoa vừa đi thôi

491 0 3 0

"Vậy là sau đó cậu cùng Triệu học trưởng chia tay?"

Tôi không phản đối, đúng thực là như vậy.

"Trời ạ. Mặc, cậu đúng thật là. Nếu anh ta mà biết lý do chia tay thực sự, có phải mỗi ngày tắm chục lần không nữa."

Tôi khẽ cười cốc nhẹ lên đầu Tuyết Cẩn: "Không phải, anh ấy yêu người khác, hai tớ chia tay trong hòa bình."

"Anh ta vậy mà ngoại tình?" Tạ Tuyết Cẩn há hốc vì bất ngờ.

Không chỉ riêng anh ấy ngoại tình. Người ngoại tình trước là tôi. Nhưng tôi không muốn nói cho Tuyết Cẩn, dù sao chuyện cũng qua lâu rồi.

"Vì tớ không yêu anh ấy. Nên để anh ấy tìm hạnh phúc mới."

Tuyết Cẩn bĩu môi gật đầu, không hứng thú với cái kết quá đơn giản như vậy.

"Mặc, tại sao cậu lại chọn con đường này vậy?"

Chỉ là người vốn nên cong, gặp người có thể làm cho mình cong, cong hay không là chuyện sớm muộn mà thôi. Chỉ là, con đường này vốn không hề bằng phẳng, không được công nhận, không được chúc phúc.

Nam nữ yêu nhau dùng một tờ giấy trói buộc, còn tình yêu này, đến một tờ giấy mỏng cũng không có. Vì thế, khi đã hết yêu, liền vô tình rời đi, không giống như những người khác lo nghĩ chuyện hôn nhân, con cái, tài sản.

"Tớ không lựa chọn nam hay nữ để yêu đương, mà người tớ yêu, chỉ vô tình là nữ thôi."

Tạ Tuyết Cẩn nghĩ ngợi gì đó. Tôi cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu ấy. Vì tôi biết, Tuyết Cẩn không thể hiểu con đường chông gai này, cậu ấy không phải là cong. Tôi sợ cậu ấy vì tuyệt vọng với nam nhân, mà tìm nữ nhân để thử yêu đương. Tôi không khuyến khích điều đó.

"Được rồi, đã khá muộn rồi. Tớ đưa cậu về."

Tạ Tuyết Cẩn liền khoát tay: "Không cần đâu, cậu còn đang bệnh mà. Tớ tự lái xe về được."

"Có ổn không vậy?"

"Ổn…chỉ có mỗi cậu xem tớ yếu đuối như vậy thôi. Tớ là nữ cường nhân đó."

Tôi phì cười. Ai mà tin người trước mặt là nữ cường nhân chứ. Luôn mãi bộ dạng đứa trẻ không muốn trưởng thành.

"Tớ tiễn cậu nhé!"

"Được thôi! À, áo của cậu nè. Hôm nay ngoài đến thăm còn muốn trả lại áo cho cậu. Hôm qua lạnh muốn chết, may nhờ nó cứu sống tớ đấy."

Tôi nhận lại áo từ tay Tạ Tuyết Cẩn, trên người cậu ấy hôm nay đã tự giác mang thêm nhiều áo.

Mùa đông này rất lạnh. Như lòng tôi bây giờ vậy.

Đông vãn, không biết chờ đến bao giờ.

Đáng sợ nhất chính là sự im lặng cô tịch, tựa như mọi âm thanh đều biến mất, tất cả đều bị bóng tối bao phủ, không khí ngày dần cạn kiệt. Tất cả đều bị một tầng nước dày đặc đèn nén, ở thế giới nào đó mà người ta không hề biết gì về nó, chỉ biết vẻ ngoài nổi lên mặt trước, bảy phần còn lại đều ẩn sâu vô tận.

Không ai hiểu mình, không người chia sẻ, tất cả đều là những lời giả dối. Chính bản thân bị nỗi cô quạnh không thể giải thoát kia bao phủ lấy, đẩy xuống đáy biển lạnh lẽo âm u.

Vậy rồi ta sẽ điên cuồng, đau đớn đến vô cảm càng khiến tâm hồn, thể xác thoải mái hơn. Đến khi chết lặng, cô đơn oán niệm.

Tôi chính là đang bị nhốt trong thế giới như vậy. Một phần do bên ngoài tác động, hơn hết, cảm xúc tiêu cực do chính tôi tạo ra.

Thật mệt mỏi!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16