Bách Hợp Tiểu Thuyết

Ranh giới không thể vượt qua

529 0 3 0

Tôi mỗi ngày đi học đều như kẻ trộm, trùm kín đầu lén lén lút lút. Nhưng những cô bé kia không tha cho tôi, đứng ở cổng trường bộ dạng giống như đánh ghen vậy. Tôi khó khăn lắm mới vượt qua tường người tinh vi. Nhưng không ngờ bác bảo vệ yêu dấu lại phản bội tôi.

"Tiểu Lăng, sao con ăn mặc như thế này, bộ gần đây túng thiếu lắm hả?"

Tôi chưa kịp bịt miệng chú bảo vệ đã bị người đuổi đến xách ba lô chạy mất.

Kỳ thực vào trường tôi khá nghiêm khắc, phải kiểm tra thẻ sinh viên mới được vào trường. Tưởng đánh lạc hướng được, không ngờ vẫn phải cong chân chạy trốn.

"Á, Lăng học tỷ, đứng lại…"

"Hộc…hộc…sao dây thần kinh vận động chị ấy bỗng nhiên tốt vậy. Theo sát phía sau vẫn bị mất dấu."

Bốn năm tiểu cô nương sau khi nghe tiếng chuông vào tiết cuối cùng từ bỏ. Tôi trốn trong nhà vệ sinh, chải chuốt lại một hồi, sau đó nghiêm chỉnh vào lớp.

Mỗi ngày đều bị bám theo, không chạy nhanh mới lạ. Lúc đầu tôi còn thắc mắc những người đó tìm tôi làm gì, hóa ra muốn tôi hướng dẫn bài luận, các môn đại cương. Đến một thời gian sau càng quen dần, mỗi ngày tra hỏi tôi thích gì, có người yêu chưa, anh trai, em trai của em còn đang cô đơn này…làm tôi sợ đến chạy mất dép.

 Tôi biết những học muội kia đơn thuần chỉ  muốn chơi trò trốn tìm, mà tôi không thích điều đó.

Cùng khoa với tôi có học trưởng rất tốt, đích thị là bạch mỹ thiếu niên ôn nhuận như ngọc.  Lúc nào cũng từ tốn lễ độ, tôi ưa thích kiểu người như vậy. Vì vậy sau một tháng làm quen, dưới sức ép của những tiểu cô nương ngày ngày rượt đuổi tôi. Cuối cùng tôi cũng đồng ý.

Kỳ thực tôi cũng muốn xác định lại xu hướng giới tính của mình là gì?

Cả khoa tôi đều biết việc này, tất nhiên, người trông chừng tôi từng phút Cố Hinh Nguyệt cũng biết. Từ đấy ánh mắt em ấy nhìn tôi càng kỳ quái hơn. Là một loại ánh mắt đau đớn, có chút hận thù, có chút ẩn nhẫn.

Tôi cũng dự tính mối quan hệ này đi được tới đâu hay tới đấy.

Kỳ thực Triệu học trưởng rất tốt, ít nhất rất tôn trọng cảm giác của tôi, không ép buộc tôi làm điều gì.

Nhưng dường như không có chút kích thích nào cả, điều đấy khiến tôi mau chóng chán đi. Hai tôi ngoài nắm tay ra vẫn chưa có tiến triển gì. Nếu chia tay sớm quá cũng không được, cả tôi và học trưởng sẽ bị ảnh hưởng. Vả lại tôi cũng muốn anh ấy là tấm khiên che chắn những học muội hổ báo kia, để cuộc sống của tôi nhàn nhã hơn.

Đến Tết Dương Lịch, tôi không về nhà mà tiếp tục ở lại. Triệu học trưởng hẹn tôi đi chơi, ra quảng trường xem bắn pháo hoa. Dù sao cũng đang là người yêu, từ chối nhiều lần cũng không ổn. Vì thế tôi đồng ý. Cả phòng đều biết tôi đi hẹn hò. Tôi hỏi mọi người có muốn đi cùng không, hai người kia không đi vì phải về nhà, chỉ có mỗi Cố Hinh Nguyệt muốn đi.

Thật ra mang theo Cố Hinh Nguyệt cũng tốt, tôi sợ phải đi riêng với người khác giới. Tôi ích kỷ mang theo em ấy, cũng có thể nói đang lợi dụng em ấy.

Nhưng người kia biết được điều đó, vẫn rất hào hứng.

"Được, đây là lần đầu tiên em đi chơi riêng với chị đó, Mặc."

"Không biết lớn nhỏ."

Cố Hinh Nguyệt cười cười, vẫn không sửa đổi, cố tình gọi tôi như vậy.

Thật ra đi chơi không phải có tôi với em đâu. Còn bạn trai tôi nữa. Tôi không biết em ấy cố gắng lừa mình dối người làm gì.

Vì có thêm một người nữa nên tôi có chút áy náy với thông báo với Triệu học trưởng. Anh ấy hơi bất ngờ, hiểu mối lo nghĩ của con gái khi đi chơi đêm với con trai, nên cười gượng bảo không sao. Thật ra anh ấy muốn chở tôi đi, không ngờ có thêm một người, hai tôi phải đi riêng. Tôi chở Cố Hinh Nguyệt, anh ấy đi một mình.

Nhìn Triệu học trưởng điềm tĩnh bây giờ lúng túng không biết nói gì, tôi chỉ biết sờ sờ mũi, chính là cảm thấy bản thân quá tra, tổn thương nam thần của biết bao học muội.

Ba người chúng tôi đi ăn tối, sau đó ra quảng trường. Cố Hinh Nguyệt ngược lại rất hợp với Triệu học trưởng, chỉ có mỗi tôi ngồi nghe bọn họ nói. Tôi chỉ gật đầu hoặc thêm vài câu cho đỡ lạc lõng. Người ngoài không biết, còn tưởng tôi chen giữa chia cách tình nhân đang hào hứng tâm sự.

Pháo hoa bắn lúc 0 giờ, học trưởng ngỏ ý đêm nay chơi thoải mái, có gì vào khách sạn ngủ cũng được. Tôi chỉ cười trừ, vì tôi biết không cần, những ngày lễ thế này, kí túc xá luôn mở cửa, không phải 11 giờ giới nghiêm như trước.

Lúc này chúng tôi đi ra bờ sông, xung quanh có rất nhiều người, có gia đình, có bạn bè, có tình nhân, cũng có những người cô đơn.

Ở một thành phố lạ lẫm, đôi lúc tĩnh lặng, cảm thấy cô đơn lạ thường.

Từng tiếng nổ vang lên, xung quanh đèn đều tắt, trên bầu trời những cánh hoa, hình trái tim được bắn ra, tỏa sáng một vùng. Tôi ngây ngẩn nhìn, nhớ đến ký ức lúc xưa, tôi cùng Lam và Tuyết cũng ôm nhau xem pháo hoa. Không biết lúc nào Triệu học trưởng đã ôm lấy tôi, tôi có hơi khó chịu, vì mùi trên người anh ấy. Không phải có mùi hôi, đều là hương bạc hà thoang thoảng. Không biết sao lại cực kỳ gắt mũi, không giống như mùi chanh trên người Cố Hinh Nguyệt.

Tôi phát hiện ra mình vẫn không thể nào tiếp xúc thân cận với nam nhân được. Tôi chưa kịp đẩy người ra thì Triệu Nhất Phàm đã hôn lên má tôi. Tôi sững người, cho đến khi anh ta muốn hôn lên môi tôi đã né tránh đẩy anh ta ra. Trong lòng đã có quyết định.

Vừa đẩy ra thì đèn cũng sáng lên, tôi có hơi thất thố, hoang mang muốn bỏ chạy, muốn trở về phòng ngay lập tức. Triệu Nhất Phàm muốn nắm lấy tay tôi đã bị tôi gạt ra. Anh ta biết được bản thân làm sai điều gì, rối rít xin lỗi.

Nhìn người trước mặt, tôi lại nhớ đến bản thân hèn mọn năm đấy.

Tại sao khi yêu vào, bản thân dù có cố gắng cách mấy, cũng cảm thấy tự ti với người mình yêu.

Tôi thở dài, nhẹ nhàng đáp: "Có thể cho em thời gian được không? Em cần chỉnh đốn tâm trạng của mình."

Triệu Nhất Phàm như muốn nói điều gì đó. Tôi biết. Vì chuyện nắm tay, ôm nhau, hôn nhau là chuyện phải có của tình nhân. Nhưng anh ấy cũng gật đầu thỏa hiệp. Tôi biết mình đã làm khó anh ấy.

Như vậy, tôi càng thấy bản thân thật tệ hại.

Là tôi đồng ý mối quan hệ này, cũng không biết cách nào chấm dứt. Là vấn đề của tôi, anh ấy không làm gì sai cả.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16