Bách Hợp Tiểu Thuyết

Bẩn rồi, không thể ăn được nữa

543 0 4 0

Đại khái vào ngày Thất Tịch, có khá nhiều học muội, học đệ cầm hoa và socola đến lớp tôi. Lúc đó tôi bận họp ban cán sự đoàn nên không có mặt. Lúc họp về nhìn một đống hoa và socola trên bàn mới biết chuyện gì vừa xảy ra.

"Này Tuyết Mặc, cậu từ khi nào quen được tiểu học muội đáng yêu như vậy?"

Tôi còn chưa biết tiểu học muội nào, mỗi trong ban bí thư trường cũng cả chục tiểu học muội rồi. Cùng khối thì biết tên, còn lại chắc tôi cũng chỉ biết mặt.

Lớp phó cùng lớp trưởng thần thần bí bí, cầm hoa và socola ra đứng trước cửa, diễn lại phân khúc đặc sắc nhất cho tôi xem.

Tiểu học muội đứng trước lớp, lúng túng không biết làm sao đưa quà vào. Lớp trưởng trông thấy thân thiện ra hỏi có chuyện gì không. Lớp phó giả vờ ấp úng, cố nhớ lại bộ dạng thanh thuần ngây thơ của học muội, tai hồng lên rất đáng yêu, hỏi có Tuyết học tỷ trong lớp không.

Lớp trưởng không biết Tuyết học tỷ trong miệng cô bé kia là ai, nhưng vẫn muốn trêu chọc. Lớp trưởng là một con trai mang kính tri thức, nhưng sâu trong đó là nội tâm rất phúc hắc. Nào bỏ qua thỏ nhỏ đáng yêu muốn khi dễ như vậy.

"Học muội em có chắc là lớp này không. Lớp anh không có họ Tuyết. Là nữ có từ Tuyết chỉ có đến hai người, em không biết tên sao?"

 Học muội ngây thơ lắc đầu, ngơ ngác hỏi: "Em không biết tên. Người lúc nào lạnh lạnh ấy?"

"À. Có lẽ là Tuyết Mặc, nhưng Tuyết Cẩn cũng lạnh nhạt lắm. Anh không xác định rõ là ai nữa?"

Cô bé có chút bối rối bảo không sao đâu ạ.

Đáng yêu đến mức cả lớp tôi phấn khích cười to. Càng làm cô bé ngượng ngùng hơn nữa. Lớp phó còn hoa tay múa chân nói mặt tiểu học muội lúc đó đỏ như quả hồng chín vậy, có khi bóp nhẹ cũng tan thành nước.

"Em biết mặt của Tuyết học tỷ đúng không?" Lớp trưởng nói rồi quay vào trong.

"Này! Tuyết Cẩn, mau ra đây xử lý hoa đào này."

Thấy mình có vẻ đùa quá trớn nên lớp trưởng cũng thu liễm lại, ôn tồn: "Tuyết Mặc đi họp rồi, chỉ có Tuyết Cẩn ở đây thôi. Em nhìn mặt gửi hàng nhé!"

Cô bé ấp úng gật đầu. Đến đi Tuyết Cẩn đi ra có chút hụt hẫng.

Tuyết Cẩn phi tiếu nhìn nhìn, hàm ý cười nói: "Hóa ra không phải tìm tôi a, trái tim mỏng manh yếu đuối của tôi tổn thương ghê gớm."

Còn diễn cảnh ôm trái tim vì bị mũi tên xuyên qua. Thật lắm trò!

"Vậy Tuyết Mặc học tỷ khi nào quay về ạ?"

Tạ Tuyết Cẩn lắc đầu không biết. Học muội có chút đắn đo.

"Em có thể nhờ chị chuyển giúp em được không ạ? Lát nữa lớp em có tiết kiểm tra."

Trông thấy Tạ Tuyết Cẩn đồng ý liền e thẹn cười nhẹ nhàng, cúi đầu lễ phép cảm ơn, trước khi đi còn không quên nhắn nhủ: "Tuyết Cẩn học tỷ, chị nhớ chuyển giúp em nhé!"

Tiểu mỹ nữ ôn nhu.

Cả lớp phun tào! Thiên a, làm sao Lăng Tuyết Mặc có thể câu được học muội khả ái như vậy? Mỗi ngày được nghe giọng nói đáng yêu đó thôi cũng hạnh phúc nữa. Nam sinh lớp tôi cực lỳ ghen tị, bọn họ không hiểu mấy bé đáng yêu vì sao cứ thích dán vào mông lạnh như tôi.

Tất nhiên vì tôi có tố chất a.

Tôi đây cũng cảm nhận mình đủ tiêu chí cường công a.

Sau đó còn vài người cùng ban và ban trên đến tìm tôi nữa, cả lớp vậy mà vì đói bụng không biết tiết tháo nhận hết. Quả thật khó đỡ!

Lớp phó còn không quên cười thâm hiểm hô hào: "Tuyết Mặc không ăn mấy thứ này đâu, mọi người cứ ăn tùy ý. Khi nào tiểu học muội đến đòi người, chúng ta cứ trói Tuyết Mặc lại, thắt một cái nơ thật xinh đóng dấu trả hàng là được rồi!"

"Hahahaha…"

Tiếng của một nam đồng học vang lên: "Rất nhiều người tặng quà mà, vì sao lại chỉ gửi cho tiểu học muội vậy?"

Lớp phó liếc ngang liếc dọc, yểu điệu đưa tay lên suỵt nhẹ một cái, cả lớp tức khắc yên lặng chờ phát ngôn mới của thế giới: "Bởi vì tiểu học muội manh manh khả ái a. Các cậu không thấy rất đẹp đôi hay sao? Đại băng sơn của lớp chúng ta sắp bị tiểu học muội làm cho tan chảy a. Thật lãng mạn!"

Tôi nghiêng đầu nhìn lớp phó đang cười tủm tỉm chìm đắm trong ảo tưởng bỗng rợn cả gáy. Không ngờ bà cô này lại là một bách hợp khống! Thế giới thật đại, cũng thật tiểu.

Mọi người đều vui vẻ ăn socola, Sơ Lam vẫn im lặng ngồi đó. Tôi muốn tặng cậu ấy socola, có lẽ nếu tặng riêng tư sẽ không được ổn lắm. Nhân cơ hội này khiến cậu ấy ăn một viên cũng được.

Tôi bước đến đưa hộp socola trước mặt, sáu con thỏ đáng yêu, bên trong đều là tôi mất hơn nửa ngày để làm, làm hỏng qua không biết bao nhiêu lần. Thật hi vọng cậu ấy thích.

"Lam, cậu có muốn ăn thử không?"

Sơ Lam nhìn qua là biết không phải mua bên ngoài, nhất định dụng tâm tự làm. Nghĩ rằng tiểu học muội kia thật sự muốn theo đuổi tôi, liền không khách khí gạt ra, vô tình rơi xuống vỡ nát.

Tựa như tâm tôi vậy.

Sơ Lam cũng không cố ý, tôi nghĩ rằng cậu ấy nhận nên tay hơi buông lỏng. Không khí cực kỳ quỷ dị.

"Để tôi lấy chổi quét."

"Không cần đâu." Tôi ngồi xuống nhặt từng miếng vỡ nát bỏ vào trong.

"Đều đã bẩn, sao cậu…" Sơ Lam nói chưa hết, đã thấy Tạ Tuyết Cẩn xoay người bước lại.

Tạ Tuyết Cẩn tiến lại bên tôi, nhìn thấy socola này khác hẳn những cái mà mọi người ăn, chỉ riêng hộp bên ngoài cũng rất tinh xảo, người làm cũng rất tinh tế dụng tâm.

"Có thể tặng cho tớ không?"

Tôi ngước mắt nhìn Tuyết Cẩn, không nghĩ cậu ấy lại muốn socola vứt đi này.

"Bẩn rồi, không ăn được nữa." Tôi thì thào, có chút buồn tủi. Tuyết Cẩn lo lắng tôi biết. Tôi cũng sợ nhịn không được mà rơi nước mắt.

Tạ Tuyết Cẩn nở nụ cười tuyệt mỹ, ánh mắt trìu mến, xuân quang dào dạt: "Tấm lòng của cậu, sao có thể bẩn được chứ."

Hơi liếc mắt về phía Sơ Lam, cậu ấy vẫn trầm mặc.

Tôi gật đầu, Tuyết Cẩn đỡ tôi đứng dậy, đẩy tôi về chỗ. Trước khi đi còn liếc về phía Sơ Lam, trừng mắt khiêu khích.

"Có phúc không biết hưởng."

Sơ Lam lúc này mới chú ý đến bên ngoài, nếu để ý sẽ thấy dưới góc trái là một dòng chữ viết bằng tay, sinh nhật của tôi và cậu ấy. Hai chúng tôi sinh cùng tháng, chỉ cách nhau năm ngày.

Không khí giữa ba chúng tôi trở nên dị thường. Không cười, không nói, không cãi nhau. Càng khiến tôi đứng trung lập càng lúng túng.

Việc tiểu học muội tặng quà, bỗng nhiên làn truyền khắp trường, sắc mặt Sơ Lam ngày càng khó coi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16