Bách Hợp Tiểu Thuyết

Những thứ gọi là kỷ niệm sẽ không bị thời gian bào mòn

444 0 3 0

Thủy tinh chạm vào nhau, tôi uống hết một ly, lại rót đầy cho cậu ấy và tôi.

"Tuyết, cậu có biết, thời điểm nào là tốt nhất để kết hôn không?"

Tạ Tuyết Cẩn vẫn bộ dáng ngơ ngác. Tôi biết cậu ấy thắc mắc vì sao tôi vừa tức giận lại trở nên bình thường. Cậu ấy như tôi, ăn mềm không ăn cứng. Để cậu ấy suy nghĩ lại, phải có kiên nhẫn.

Tôi biết cậu ấy có chính kiến, nhưng cậu ấy không dám nghĩ riêng cho bản thân mình. Rốt cuộc dây dưa hơn chục năm, khiến trái tim ai chai sạn cơ chứ.

"Nam và nữ từ lúc yêu nhau đến lúc kết hôn. Ngắn cũng không được, dài quá cũng không được. Cậu phải biết khi nào mối quan hệ đó đã chín mùi. Hiện tại ai cũng nghĩ không cần tìm hiểu lâu quá, chứ chơi cho thỏa thích, sau đó yêu đương mặn nồng ba bốn tháng cưới về cũng được. Vì cũng chơi chán rồi, thành gia lập thất, quen ít hay nhiều cũng như nhau thôi. Vả lại tư tưởng nữ phụ thuộc nam không còn nữa, tự lập tài chính cả, muốn sống như bạn đời, không gò bó, chỉ muốn ràng buộc về mặt luật pháp, không để đến cuối đời vẫn cô độc không có người chăm sóc."

Đôi mắt tôi dường như bị ánh vàng đèn đêm bao phủ, mơ màng nghĩ đến nhiều chuyện quá khứ xảy ra.

"Ba tháng thì quá ngắn, cậu không thể nào hiểu hết bản chất của một người trong vài tháng được. Khi yêu, ai cũng như một chú khổng tước khoe khoang những gì đẹp đẽ nhất. Vì vậy nhiều thói hư tật xấu, chỉ khi sống chung cậu mới biết được. Nếu yêu nhau quá lâu, cũng không hề tốt. Nhiều cặp đôi yêu nhau tám chín năm tưởng chừng chỉ đi ra lễ đường nhưng cũng mỗi người mỗi ngã. Vì đã quá quen thuộc, nên không còn giữ được lửa nữa."

"Yêu, ngoài sự rung động, tin tưởng, chân thành. Muốn ngày yêu nhiều hơn một chút, phải đốt đến rực cháy. Giữ cho bản thân và đối phương không thay lòng, như việc giữ lửa trên ngọn đuốc vậy. Bên ngoài sẽ có mưa, có gió, có vô vàng thứ muốn dập tắt ngọn lửa của cậu. Một khi người trong cuộc tâm đã nguội lạnh, có nung cách mấy, cũng không thể nóng lên được."

"Vẫn sẽ có nhiều cặp yêu lâu dài kết hôn với nhau, họ không nghĩ quen ai khác vì cả hai hiện tại phối hợp với nhau ăn ý, sự ăn ý này là thời gian nung đúc thành, họ có sự tin tưởng tuyệt đối với đối phương. Cưới nhau chỉ là hợp thức hóa cho việc sinh con đẻ cái."

"Tìm hiểu một ai đó, một hai năm là đủ. Đủ để hiểu nhân cách của một người, gia phong của nhà đối phương, cũng vừa trong giai đoạn lửa đương mặn nồng."

"Ân, tớ biết." Tạ Tuyết Cẩn cúi đầu, không biết cậu ấy đang nghĩ gì.

"Tớ không hi vọng cậu sẽ hối hận. Tuyết. Cậu yêu đương với bất kỳ ai, tớ không quản. Nhưng xin cậu, kết hôn, hãy suy nghĩ thật kỹ. Sinh mệnh của mình khi sinh ra, là cha mẹ quyết định. Nửa cuộc đời còn lại, là chính bản thân cậu…"

Tôi nghẹn ngào, không muốn nói đến kết cục của trường hợp này.

"Vì chị của tớ cũng vậy…"

"Chị của cậu như thế nào?" Tuyết Cẩn hỏi tôi. Tôi biết cậu ấy hiếu kỳ. Vì cậu ấy cũng đến nhà tôi chơi vài lần.

"Tớ mới phát hiện ra, anh rể hình như có vợ cũ."

"Cái gì?" Tuyết Cẩn đập bàn, ánh mắt không tin được. Tiếng vang lớn thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh về phía góc chúng tôi.

"Lần trước chị tớ và ảnh rể trở về để dự tiệc cưới em họ, anh ta đã lỡ lời. Chị tớ dường như cũng biết, chị ấy lườm anh ta để anh ta thức thời ngậm miệng lại. Nhìn biểu cảm, có vẻ chuyện đó không phải đùa giỡn."

"Sao anh ta dám!" Tạ Tuyết Cẩn cơ hồ nghiến răng, làm tôi cũng bật cười.

"Cậu tức giận làm gì chứ! Chuyện của hai người họ tự họ giải quyết. Lúc trước là chị ấy nằng nặc đòi cưới, nhà tớ chưa bao giờ ngăn cản con cái yêu đường hay kết hôn với ai cả. Phụ nữ hơn nhau tấm chồng. Sướng hay khổ, tự mình lựa chọn. Chị ấy tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình. "

"Thật buồn cười là năm xưa biết bao người khuyên nhủ nhưng chị ấy vẫn phớt lờ, đến bây giờ lại khuyên bảo những người khác không nên kết hôn. Chỉ có khi tự trải nghiêm mới biết được. Ai mà chẳng muốn lấy được tấm chồng tốt. Bây giờ có con rồi, muốn ly hôn cũng chẳng được. Con gái thì sợ đủ thứ, người nhà, láng giềng, bạn bè…nói này nói nọ mà không ly hôn, gắng gượng nuôi con trưởng thành, đến khi nhìn lại thì chỉ sống vì con cái. Hạnh phúc, ước mơ thời thanh xuân trôi qua dĩ vãng."

"Bên kia có ý đồ giấu, địa lý cách nhau quá xa, không thể điều tra được. Vả lại, hai nhà bàn bạc cưới xin khi hai người ấy còn đang công tác bên Nhật. Cho đến ngày cưới, thông gia vẫn chưa gặp nhau lần nào, đều nói chuyện qua điện thoại cả."

"Người nhà cậu cũng dễ dãi quá đi!" Nghe ngữ khí hậm hực của cậu ấy, tôi thấy rất vui.

Tôi biết cậu ấy quan tâm đến tôi.

"Không dễ đâu. Hi vọng khi tớ dắt người về ra mắt, không chặt gãy chân tớ là may rồi."

Âm giọng ảm đạm, Tuyết Cẩn biết tôi buồn, không nói gì cả. Đôi khi im lặng chính là chia sẻ nỗi buồn cùng nhau. Tôi không cần nhiều lời khuyên, bởi vì tôi biết tôi đang làm gì và đấu tranh cho cái gì.

Hơn chín tỷ người, từ người qua đường, bạn bè, cho đến khi trở thành người yêu.

Sau yêu là thương, thương đến tận cùng, là trách nhiệm.

"Tuyết, anh ta, có đối xử tốt với cậu không?"

Tuyết Cẩn sững người, né tránh ánh mắt tôi, giọng âm mũi vang lên. "Có"

Tôi đưa cánh tay nâng cằm của cậu ấy kéo lại, bắt cậu ấy đối diện với ánh mắt sắc bén của tôi. Tôi biết cậu ấy đang nói dối.

"Cậu thành thực một chút, đừng để tớ tức giận."

Tôi biết thói quen này tôi học từ ai. Tôi lúc đó bị đối xử như vậy cũng cảm thấy khó chịu, nhưng tôi biết Tạ Tuyết Cẩn đang nói dối. Tôi không thích cậu ấy vì một người xa lạ mà lừa dối tôi.

"Anh ấy rất tốt. Nhưng nhiều lúc lại không tốt như tớ nghĩ. Tớ cảm thấy rất hoang mang. Anh ấy rất trẻ con, lại cực kỳ ghen tuông. Hai tớ thống nhất với nhau khi bắt đầu lại cả hai xóa hết những người quá khứ. Anh ấy bắt tớ xóa hết mạng xã hội. Tớ cũng đồng ý. Nhưng sau đó anh ấy xem lịch sử tớ chơi game cùng bạn, mà bạn tớ cậu cũng biết mà, nam nhiều hơn nữ."

Tôi gật gù: "Ân, tớ biết, cậu đáng yêu như vậy, rất được lòng con trai."

Tuyết Cẩn chỉ cười lấy lệ: "Tớ không phải gặp ai cũng vui vẻ đâu, nhưng cậu biết rồi, thẳng tính, biết ăn biết chơi nên được nhiều hảo cảm hơn thôi. Nếu gặp một người lạ, tớ cũng như cậu."

Tôi nhướng mắt thách thức: "Như tớ là có ý gì?"

Tuyết Cẩn không còn xụ mặt nữa, bắt đầu giỡn nhây: "Aiya, tớ nghe nói khi chúng ta tốt nghiệp, hoa khôi của ban dưới chỉ đích danh muốn vào cùng ngành cùng trường với cậu phải không?"

Hoa khôi gì chứ! Là một con nhóc chưa dứt sữa. Tôi lầm bầm một chút rồi gật đầu. Ngoài Sơ Lam ra, đó là cái tên thứ hai tôi không muốn nghe đến. Đại học xảy ra nhiều chuyện tôi vẫn chưa kể với Tuyết Cẩn. Dự định có cơ hội sẽ kể một chút.

"Cậu quả thật đào hoa. Ngày nào cũng trưng ra bản mặt lạnh như tiền, khi tới đâu khinh người tới đấy nhưng vẫn có người yêu thầm. Thật không hiểu nổi."

Tôi khẽ cười: "Sao giọng cậu chua quá vậy, ganh tị với tớ."

Tuyết Cẩn như bị chọt chúng chỗ đau, không quên cắn lại: "Cậu có gì mà tớ phải ganh tị, ai điên mới dán mặt vô thứ mông lạnh như cậu."

"Cậu có thôi đi không, ai là thứ mông lạnh hả?"

"Cậu chứ ai? Lần đầu tiên gặp mặt đã thấy cực kỳ đáng ghét."

Tôi nghiến răng nhìn người đang hả hê kia: "Cậu muốn rõ ràng tớ nói rõ ràng nhé. Là ai bày đặt đang lau bàn còn vô tư đùa giỡn, không nhìn trước ngó sau, dậm vào chân tớ hả."

"Nhưng tớ xin lỗi cậu rồi."

Tôi thực hết nói nổi: "Thì tớ cũng có làm gì cậu đâu."

Tuyết Cẩn cơ hồ chỉ vào mặt tôi hét lên: "Ai bảo tớ xin lỗi rồi mà cậu không thèm đoái hoài gì tớ lạnh mặt bỏ đi."

Tôi thở dốc bất lực, đưa tay vuốt ngược tóc ra sau lấy lại khí thế:"Cậu vừa vừa thôi. Lúc đó cậu muốn tớ mắng cậu mới vừa lòng hả?"

"Tất nhiên không…" Tuyết Cẩn vẫn không buông tha nguyên nhân cậu ấy ghét cay ghét đắng tôi như thế là sự cố khi gặp lại ngày ấy. Sau này nhận thức được hai tôi đã quen biết nhau từ nhỏ, nên cũng xóa bỏ hiểu lầm. Trở thành bạn tốt, chỉ là đây vẫn là cái gai trong lòng Tuyết Cẩn. Tuyết Cẩn trách tôi không nhận ra cậu ấy, còn mặt lạnh hắt hủi trái tim bé bỏng yếu ớt của cậu ấy nữa.

Tuyết Cẩn lầm bầm trong miệng: "Đáng lẽ cậu cũng phải, ờ, tôi biết rồi chứ! Ai biểu cậu không thèm nói gì liền bỏ đi, không coi tớ vào mắt, làm tớ tự ái."

"Hả? Cậu nói gì?" Tôi có chút không nghe rõ cậu ấy đang thầm thì câu gì.

"Haha, không có gì" Tuyết Cẩn ngó nghiêng giả lơ.

Tôi liếc về phía cậu ấy: "Tớ biết cậu đang nói xấu tớ đấy nhé!"

"Cậu có gì tốt mà khen chứ!"

"Tớ đây nhiều ưu điểm lắm nhé!" Tôi không quên tự luyến một chút.

Ánh mắt Tuyết Cẩn nhìn tôi ghét bỏ trông thấy: "Cậu cũng xứng nói ra câu đó sao? Ngoài học giỏi, được cái túi da hơn người thì cậu được cái gì. Tính cách khó chịu. Hầm hầm hừ hừ. Mấy học muội nhìn bề ngoài nghiêm túc của cậu mà si mê thôi. Ai biết cậu uống bia như nước lọc, uống rượu như giải khát, lúc mọi người bận bịu ôn thi thì cậu lại lết từ quán bar này đến quán bar khác nhảy nhót. Nghe nói thi xong ngày thứ hai cậu đã uống hết bia trong khách sạn, còn ra ngoài mua thêm chục lon nữa đúng không?"

Tôi bị Tuyết Cẩn nhìn đến rợn người, sờ sờ mũi: "Ừm, đúng là vậy. Chỉ là hơi buồn một chút nên mới uống cho vui thôi. Vả lại sau ngày hôm đó là tớ thi xong rồi, chỉ có bạn cùng phòng là ban tự nhiên mới tiếp tục thi tiếp. Ai ngờ mỏ cậu ta lại dài như vậy. Nhắc mới nhớ, cậu ta còn mua lại hai lon bia của tớ để uống, tới giờ vẫn chưa trả tiền đấy!"

"Cậu thật là! Vậy cũng đừng uống bia trong khách sạn chứ. Cậu biết khi cậu vừa về, toàn trường đều biết cậu đi thi mà uống bia không hả? Hình tượng học sinh gương mẫu gì chứ! Vứt hết! Không biết sao vẫn đạt điểm cao như vậy. Ông trời đúng là quá ưu ái cậu."

"Này này, cậu có phải bạn tốt của tớ không vậy. Tớ rượu chè không phải cậu dạy sao? Nếu không phải vì lo lắng cho cậu, tớ mà bị cậu kéo vào quán bar chắc? Nói như kiểu tớ là học sinh hư hỏng vậy. Tớ đây là học sinh ngoan đó nhá! Cậu dạy hư tớ mà còn đổ lỗi." Tôi uất ức không nói nên lời.

Tạ Tuyết Cẩn bật cười: "Haha. Đúng vậy. Không biết sao một người gương mẫu như cậu lại dính vào tớ. Sa đọa cùng với tớ. Thật sự rất xin lỗi. Xin lỗi nhá!" Vừa nói vừa mơ màng chọt chọt má tôi.

Tôi kéo tay của cậu ấy ra, trầm ngâm: "Được rồi, cậu kể tiếp đi. Tớ biết cậu hẹn tớ ra đây không chỉ đơn giản thông báo cậu quay lại với người yêu cũ."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16