Bách Hợp Tiểu Thuyết

Cố sự

475 0 3 0

Năm đầu tiên tôi ở cùng những người bạn xa lạ, có chút không quen thuộc. Phòng kí túc xá có đến tám người, nhường nhịn mấy cũng sẽ có những vấn đề như vệ sinh cá nhân, ồn ào, nói xấu…gây mất tình cảm. Vả lại lúc đó phòng tôi có chuột, một thành viên trong phòng có sở thích ăn cắp vặt đã đánh mất lòng tin của mọi người. Vì lịch trình học rất dày, nên không thể bắt tận tay kẻ trộm mặc dù chúng tôi biết rõ người ấy là ai.

Đến khi hoàn thành quân sự, mỗi người mỗi ngã, sinh viên trường tôi bắt buộc phải chuyển sang một kí túc xá khác xa hơn. Vì vậy năm hai tôi thuê phòng trọ gần trường để ở, cùng với hai thành viên trong lớp.

Nhưng tình hình an ninh phòng trọ không được tốt lắm, cha mẹ của tôi khá lo lắng.

Năm thứ ba, tôi lại nộp đơn xin vào kí túc xá. Nhưng chọn phòng dịch vụ, không ở phòng thường nữa. Mỗi phòng chỉ được phép ở tối đa bốn thành viên.

Ở cùng tôi vẫn là một người bạn cùng lớp, sau đó có thêm một cô bé khóa dưới và một bạn cùng tuổi khác khoa. Không may người bạn cùng lớp của tôi bị mẹ bắt ở chung cư với họ hàng để tiện quản lý. Phòng bốn người, chỉ còn lại ba.

Tình trạng này kéo dài đến hai tháng, tôi cũng yên tâm một ít. Vì các thành viên hiện giờ về tính cách và thói quen sống rất ổn, không có gì phàn nàn. Tôi sợ có ai đó lạ lẫm chen vào, làm mất đi không khí hòa bình này.

Nếu tôi biết miệng của tôi quạ đen đến vậy, tôi sẽ không nói ra lời đó. Quả thật đã có người xin vào phòng tôi. Khi nhận được tin nhắn của Trưởng nhà, không có cảm giác gì ngoài chán nản.

Phòng tôi rất an tĩnh, rất im lặng. Cả ngày thân ai nấy đi học, đi làm. Đến tối yên tĩnh học bài, làm tiểu luận. Muốn mở nhạc đều phải hỏi ý kiến, không thì tự cắm tai nghe. Công tác dọn dẹp đều chia ra đầy đủ, mỗi người tự ý thức nhiệm vụ của mình. Đến tối nếu không bận gì sẽ cùng nhau đi ăn, cuối tuần đi hát hò, uống trà sữa gì đó.

Nhưng giây phút bình yên đó không kéo dài lâu. Một người mới đến, làm xáo trộn hết cuộc sống thường nhật của tôi.

Tôi không nghĩ cô bé ấy là người báo danh vào phòng tôi.

Cố Hinh Nguyệt, cô bé cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Tôi thấy người quen thì tâm tình cũng tốt hơn. Nhưng vẫn canh cánh trong lòng, vì cô bé này theo đuổi tôi. Tôi ghét cảm giác bị ai đó theo dõi, như thể tất cả mọi hành động của tôi đều trần trụi dưới ánh mắt đó, rợn cả sóng lưng.

Không phải tôi có ác cảm với Cố Hinh Nguyệt, mà tôi biết, cô bé ấy không như dáng vẻ bên ngoài, ngây ngô đáng yêu mọi người đều thấy. Vì sao tôi lại chắc chắn như vậy?

Mùi đồng loại.

Cô bé này không phải động vật ăn cỏ ngây thơ, mà là thú săn mồi. Bao bọc bởi túi da quá hoàn hảo như vậy, khi bắt được con mồi, nhìn con mồi giãy giụa cầu xin dưới thân, không phải sẽ càng thống khoái hơn sao?

Cô bé đó bên ngoài vẫn như một bé thỏ ngoan ngoãn, nhanh chóng chiếm được cảm tình của hai thành viên còn lại. Tất nhiên, tôi cũng không có quá nhiều ác cảm, chỉ là không muốn quá thân cận thôi. Nhưng người kia không để ý đến bài xích đó của tôi, mỗi ngày đều bên tai tôi làm phiền.

"Học tỷ, chị mau dậy ăn sáng này. Em đã mua bánh bao chị thích. Chị mau dậy đi."

Tôi ghét nhất bị ai đó làm phiền khi đang ngủ, mà cô bé kia, dù bị cảnh cáo nhiều lần vẫn mỗi ngày đánh thức tôi dậy."

"Em có thôi đi không hả? Chị mới ngủ được ba tiếng thôi đó. Để yên cho chị ngủ." Tôi bực dọc mở chăn ngóc đầu ra, mơ màng nhìn thấy em ấy đang trìu mến nhìn nhìn, cười tươi hơn hoa mùa xuân. Lầm bầm "hâm à" sau đó trùm chăn ngủ tiếp.

Bởi vì luận văn mà tôi thức đến ba giờ sáng để kịp nộp bài, mới ngủ chưa được bao lâu đã bị gọi dậy.

Em ấy không đánh thức tôi nữa. Cứ thế ngồi bên giường đợi đến khi tôi tự tỉnh dậy.

"Sao em còn ở đây?" Tôi dụi dụi con mắt, không nhìn đến người kia nữa. Mỗi ngày trông thấy Cố Hinh Nguyệt tủm tỉm ngắm tôi ngủ, thật không thích cảm giác đó chút nào. Tôi không đợi đến em ấy trả lời, vào toilet đánh răng.

Thân người nóng ấm dán sau lưng tôi, hơi thở phà vào cổ sau ngứa ngáy.

"Em đang làm gì đó?"

Cố Hinh Nguyệt còn không biết ngượng dụi vào vai tôi e thẹn: "Cái ôm buổi sáng."

"Không cần!" Tôi đẩy Cố Hinh Nguyệt ra. Em ấy bị tôi hắt hủi nhưng vẫn không buồn bã, lướt qua mặt tôi: "Nhớ ăn bữa sáng tình yêu của em đấy nhé, Lăng học tỷ!"

Tôi không đáp lời. Tôi không biết Cố Hinh Nguyệt đang thật tâm hay giả vờ nữa. Nếu thật tâm sao có thể bị tôi từ chối nhiều lần như vậy mà sắc mặt không có chút biến đổi nào có chứ. Còn giả vờ, quả thật tâm sơ rất sâu.

Lúc tôi trở lại giường thì cả phòng đều đi hết. Nhìn bánh bao trên đầu giường, và còn cả nước ấm. Tôi không biết tâm tình mình lúc này như thế nào. Từ khi chia tay Sơ Lam, tôi không muốn dường như có dấu hiệu bài xích, cả nam lẫn nữ. Tuy nhiên nếu là nữ vẫn còn ổn lắm. Không như tiếp xúc với nam.

Tôi biết Cố Hinh Nguyệt tiếp cận mình có mục đích, tôi cũng không nói với ai cả. Mục đích cuối cùng là gì, cũng có ngày lộ ra mà thôi.

Chầm chậm nhai vỏ bánh bao trong miệng, nghĩ về học trưởng Triệu Nhất Phàm. Tôi càng buồn bực hơn. Bánh bao tựa như cao su, không mùi vị gì.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16