Bách Hợp Tiểu Thuyết

Đã từng là nữ nhân khiến tôi rung động

496 0 4 0

Tôi còn đang loay hoay phân nguyên liệu vào tủ lạnh, một cái lành lạnh chạm vào tay khiến tôi rùng mình quay lại.

"Này, của chị làm rơi."

Không phải mơ, đúng là Cố Hinh Nguyệt thật. Trời ạ, ba tháng nữa phải sống thế nào đây?

Cố Hinh Nguyệt nhìn biểu cảm đa dạng của tôi, khẽ cười sau đó nhớ lại gì đó, có chút ủ rũ: "Chị xuất viện khi nào vậy? Em đến tìm chị mà không thấy?"

Tôi nhận lấy quả lựu, giọng điệu lạnh băng: "Tôi xuất viện là chuyện của tôi, sao phải thông báo với cô."

"Em là lão bà của chị mà!"

Cố Hinh Nguyệt, cô vừa vô sỉ, da mặt lại rất dày cô có biết không hả?

"Gọi cô là lão bà, sao cô không nói luôn cô muốn gọi tôi là lão công luôn đi. Hoang tưởng."

Cố Hinh Nguyệt cực độ vui vẻ, giọng nũng nịu khiến tôi nổi cả da gà: "Được à. Tuyết Mặc lão công."

"Câm miệng. Cô nói thêm một câu nữa. Không cần ba tháng, tôi bây giờ dọn đồ ngay lập tức."

"Đừng đừng. Không gọi thì không gọi." Cố Hinh Nguyệt có hơi hoảng sợ, khó khăn lắm mới được ở chung, sao có thể để người chạy mất.

"Nào, chúng ta nên làm quen lại với nhau nhỉ? Xin chào, tôi là người sẽ sống cùng với chị trong ba tháng tiếp theo. Tác giả Nguyệt Lãm, chị có thể gọi tôi là Nguyệt. Hợp tác vui vẻ." Cố Hinh Nguyệt mỉm cười thiện chí, đưa tay đến trước mặt tôi.

Tôi đáp lại cái bắt tay đó: "Tôi là Lăng Tuyết Mặc, hợp tác vui vẻ."

Không khí vẫn im lặng như trước, Cố Hinh Nguyệt cảm thấy đứng đây có chút ngại ngùng, liền bắt đầu mở vali sắp xếp đồ đạc.

Còn tôi sẵn tiện cá mua ở chợ, sơ chế rồi đem lên kho, để chế độ nhỏ nhất, một lúc sau đã xong món cá diếc kho. Ngó sen xào cùng canh cà chua trứng, thịt kho tộ, canh bí đỏ. Một bàn thức ăn bày ra thơm phức.

Tôi tất nhiên cũng không keo kiệt đến mức không gọi người kia ra ăn. Vừa mới dọn lên thì một cái đầu nhỏ ngốc ngếch lén lút nhìn vào.

“Tuyết Mặc, chị nấu gì vậy, thơm quá đi mất.”

"Cũng bình thường thôi, cô lấy bát đũa trong tủ kia ra giúp tôi."

"Được a." Cố Hinh Nguyệt bộ dạng cô dâu nhỏ ngoan ngoãn lấy bát đũa đặt trên bàn. Tôi nhìn cô ta miệng lúc nào cũng cười tủm tỉm. Chả hiểu như vậy hào hứng vì lý do gì.

Người này bệnh ngày càng nặng. Không biết sống cùng có bị lây không nữa.

Hai tôi bắt đầu dung bữa, mắt Cố Hinh Nguyệt sáng lên, gật gù khen ngon rồi ăn tới tấp. Tôi như không tin vào mắt mình. Nhị tiểu thư à, cô còn chút nào gọi là hình tượng không? Ăn như sài lang hổ báo, người khác nhìn vào tưởng tôi bỏ đói cô ba ngày ba đêm đó.

"Rất ngon! Em đã lâu chưa ăn bữa cơm gia đình ngon như thế này?"

"Cô đừng tâng bốc quá lên, nhà cô thiếu gì đầu bếp." Tôi hừ lạnh. Cố Hinh Nguyệt là nhị tiểu thư Cố gia, ông trùm của Bất động sản. Năm xưa trang phục của cô ta mặc toàn hàng hiệu nhưng lúc nào cũng vòi vĩnh tôi mua thức ăn cho cô ấy. Sau này bị tôi tra hỏi mới dám khai thật. Đừng nhìn bên ngoài mà bị lừa. Thỏ ngốc đáng yêu đã không còn, chỉ còn loài lang sói liếm liếm móng vuốt xem ai sẽ là con mồi tiếp theo.

"Những đầu bếp đó nấu không bằng chị, chỉ cần chị nấu, món nào ăn vô cũng rất ngọt ngào."

"Hừ. Vậy ăn nhiều vào. Tốt nhất là ngọt đến tiểu đường luôn đi!"

"Haha. Tuyết Mặc, chị vẫn như vậy đáng yêu. Yên tâm, em sẽ quét sạch, không cần rửa bát luôn." Cố Hinh Nguyệt vỗ ngực tự tin.

Tôi nhíu nhíu chân mày ghét bỏ: "Cô là cẩu à."

"Em là cún nhỏ của chị. Mỗi ngày muốn chị nấu cho ăn, tắm cho em, ôm em ngủ." Cố Hinh Nguyệt vẫn cười hùa theo câu đùa cợt đó, không có gì tức giận. Thật quái đản!

"Này này, cô cũng là nữ nhân đấy. Có thể giữ lại chút tiết tháo không?"

Cố Hinh Nguyệt giả ngơ: "Tiết tháo là gì? Có thể giúp em truy lão bà sao?"

Tôi:…..

Được. Cố Hinh Nguyệt, coi như miệng mồm cô giỏi.

Tôi nhanh chóng ăn hết cơm trong chén, đặt đũa xuống: "Tôi buổi tối sẽ không ăn gì ngoài uống sữa. Cơm trưa tôi sẽ nấu nhiều một điểm, buổi tối cô có thể hâm lại ăn hoặc tự nấu gì đó tùy  ý cô." Nói rồi tôi đứng dậy.

"Chị ăn ít vậy, ăn thêm chút đi!"

Tôi lắc đầu: "Cô cứ tiếp tục. Sức ăn của tôi không lớn. Còn nữa, ai ăn cuối cùng tự động rửa bát."

Trông thấy Cố Hinh Nguyệt gật đầu, tôi rửa tay sau đó ra ngoài. Mở laptop ra, sau đó bắt đầu công việc.

Tôi mở mắt ra thì bên ngoài đã tối đen. Tôi liền đứng dậy làm vài động tác khởi động, sau đó lấy đồ đi tắm. Cố Hinh Nguyệt đang nằm trên giường, tay gõ gõ bàn phím.

Trông thấy tôi, cô ta liền hỏi: "Tuyết Mặc, sao em không thấy đồ đạc của chị trong phòng."

"Tôi ngủ ở sô pha."

"Sao như vậy được, chị có thể đồng sàng cộng chẩm với em mà. Em đảm bảo nằm im nghiêm túc." Cố Hinh Nguyệt còn giơ năm ngón lên thề thốt.

Tôi chẳng thèm liếc: "Ai muốn ngủ cùng cô. Vả lại, tôi không tin bất cứ điều gì từ cô nữa." Xong đi thẳng ra ngoài.

Nếu là người khác nói câu đó, tôi còn có thể tin. Nhưng với con sói tùy thời động dục như Cố Hinh Nguyệt, tin cô ta nghiêm túc ngủ thì tên tôi viết ngược. Đảm bảo an toàn, tôi vẫn nên cách xa cô ta ra.

Vừa sấy tóc xong thì Cố Hinh Nguyệt cũng từ phòng bước ra tiến về phía bếp. Nghe tiếng lục đục gì đó, tôi nâng mắt liếc qua. Hóa ra là nấu mì. Ban trưa nhiều thức ăn vậy mà cũng ăn hết. Không sợ béo chết sao?

Bỗng nhiên có lông tơ mịn mịn lướt ra chân mình, khiến tôi hoảng hồn.

"Meo…" Một con mèo từ đâu xuất hiện dụi dụi vào chân tôi lấy lòng.

Tôi nhìn chăm chăm con mèo toàn thân đều một màu trắng, nó cũng hai mắt tròn xoe nhìn tôi. Đến khi Cố Hinh Nguyệt chạy ra phá vỡ cục diện.

"Em quên giới thiệu với chị, con của em, nó tên là Tiểu Hắc. Tiểu Hắc, chào a dì đi con."

Hửm. A dì. Tôi chỉ mới hai mươi tư xuân xanh. Bắt một con mèo gọi tôi là a dì?

Còn nữa, cô ta có bệnh không, đặt cho con mèo toàn thân tuyết trắng cái tên Tiểu Hắc? Chê nó chưa đủ trắng sao?

"Meo meo meo…" Tiểu Hắc liếm liếm tay tôi lấy lòng. Sau đó thoát khỏi cánh tay đang ôm của Cố Hinh Nguyệt, vòng quanh chân tôi meo meo làm nũng.
"Tiểu Hắc muốn chị ôm đó."

"Cô nghe hiểu tiếng của động vật sao?" Tôi thắc mắc.

"Không phải, mỗi lần nó có hành động như vậy đều đòi bế hoặc gãi bụng cho nó. Con em nên biết thôi."

"Nó bao nhiêu tuổi vậy?"

"Bốn tuổi."

"Bốn tuổi sao?" Tôi lẩm bẩm trong miệng. Trong ký ức của tôi, hình như tôi cũng đã từng cứu một con mèo, lúc đó trời mưa tầm tã, toàn thân đều dính bùn đất. Chỉ có đôi mắt, rất trong trẻo chứa đựng gì đó không cam tâm. Vì ký túc xá không cho nuôi mèo nên Cố Hinh Nguyệt gửi cho bạn bè nuôi giúp. Nếu không lầm, có thể Tiểu Hắc là bé mèo đó. Nghĩ vậy, cảm tình của tôi càng tốt hơn. Bỏ qua Cố Hinh Nguyệt, ôm mèo đến trên sô pha, nằm gãi bụng cho nó.

Tiểu Hắc meo meo thở ra vài tiếng thỏa mãn, mắt hép mờ phiêu phiêu hướng về Cố Hinh Nguyệt thách thức.

Đem con gái theo để gia tăng cảm tình, không ngờ rước thêm một tình địch. Cố Hinh Nguyệt đùng đùng trở về bếp, giận dỗi nghiến răng ăn hết bát mì.

Thật trẻ con!

Đến tối tôi ôm chăn ra sô pha ngủ. Mặc dù không êm như giường, nhưng ít ra còn đỡ hơn nằm đất. Tôi cứ thế lật bên này sang bên nọ, cho đến khi tìm được vị trí thoải mái nhất.

Có ai đó đang chầm chầm đến gần. Tay chạm nhẹ vào môi tôi, hương chanh tinh khiết quanh quẩn, cho đến khi chóp mũi chúng tôi chạm vào nhau. Tôi nghĩ rằng nếu cô ta tiếp tục, tôi sẽ mặc kệ mình đang giả vờ ngủ mà tát cho cô ta một cái.

Thật may, biết dừng đúng lúc, không để tôi phải dùng đến vũ lực.

Cố Hinh Nguyệt không tiếp tục hành động. Chỉ ngừng ở chóp mũi thật lâu, sau đó lùi về, nhẹ vuốt tóc của tôi. Tay tôi ở dưới chăn nắm thật chặt, không để mình manh động, Cố Hinh Nguyệt đúng là ngứa da mà. Tiếng thì thầm vang lên trong đêm tối.

"Nếu chị lúc tỉnh, có thể đáng yêu như lúc ngủ là được rồi. Không nói những lời cay đắng, cũng không muốn quên em đi."

"Nhìn về phía em được không? Chín mươi chín bước, bước cuối cùng chỉ cần chị quay lại thôi. Em thực sự rất yêu chị."

"Em tưởng rằng sẽ quên đi chị, nhưng mỗi một ngày lại càng nhớ. Em biết chị sợ sự điên cuồng của em. Nhưng em càng sợ người khác cướp mất chị. Nghĩ rằng chị sẽ cười cùng ai đó, nấu cho ai đó ăn, nắm tay đi dạo, ngủ trong vòng tay ai đó không phải em. Em lại nhịn không được muốn phá hoại tất cả."

"Đừng chán ghét em như vậy, em rất khổ sở."

Cố Hinh Nguyệt khóc thật lâu rồi luyến tiếc trở về phòng ngủ. Tôi mở mắt ra, nhìn trần nhà, ngũ vị tạp trần.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16