Bách Hợp Tiểu Thuyết

Tình bạn

572 0 5 0

Ba chúng tôi: Sơ Lam – Lăng Tuyết Mặc – Tạ Tuyết Cẩn.

Định mệnh gặp gỡ nhau, rồi ly biệt.

Tôi cùng Tạ Tuyết Cẩn biết nhau rất sớm, nhà ngoại cậu ấy sát bên nhà tôi. Nhưng gia đình chúng tôi sống ở hai nơi nên sơ cấp và sơ trung không có cơ hội gặp gỡ. Đến cao trung chúng tôi mới gặp mặt.

Tôi và Sơ Lam, hai chúng tôi nhận thức nhau thời sơ trung. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy. Tôi đứng trên lầu hai nhìn xuống sân trường, phượng hoàng hoa theo làn gió rũ xuống một dải cánh hoa bay. Cậu ấy nghe tiếng trống giữa giờ chợt vang, quay lại nhìn lên. Ánh mắt tôi va phải đôi mắt ôn nhu của cậu ấy. Tôi không biết tim tôi run lên vì giám thị bất ngờ gõ trống hay là vì điều gì khác.

Cậu ấy mới chuyển đến đây, lần đầu tiên gặp là ngày cậu ấy đến làm thủ tục nhập học. Người con gái dưới tán phượng hoàng hoa đỏ rực, mi tâm tựa như chu sa câu hồn lạc phách.

Thật may mắn vì cậu ấy học lớp tôi.

Sơ trung năm thứ nhất.

Tôi vẫn chưa bắt chuyện được với cậu ấy. Tôi vẫn có thói quen từ trên lầu hai nhìn cậu ấy khuất đi sau bóng cây đổ dài rợp mát.

Bóng lưng ấy, tựa như hòa vào tâm trí tôi vậy.

Sơ trung năm thứ hai.

Lần đầu hai tôi bắt chuyện với nhau là trong mùa mưa bão. Nước mưa dâng đến đầu gối, nhà trường theo công văn cho học sinh cấp tốc về tránh bão. Tựa như đàn chim cố gắng bay nhanh về tổ, ai nấy nhanh chóng về nhà. Tôi thấy cậu ấy bối rối, vì cậu ấy không mang theo ô, cũng không có áo mưa. Căn tin đã đóng cửa, không thể mua áo mưa tiện lợi.

Vì vậy lúc đó, tôi can đảm mở lời, ngỏ ý chở cậu ấy về khu nội trú. Cậu ấy một mình từ phương xa đến, dì cậu ấy là nhà sơ nên hiện tại cậu ấy cũng sống trong đấy.

Và tôi cũng biết được, cậu ấy đã có bạn trai.

Sơ trung năm thứ ba. Tôi chỉ có cậu ấy làm bạn. Cậu ấy lại có rất nhiều bạn khác. Tôi ghen tị. Nên tôi không thể biểu hiện cảm xúc tiêu cực đó quá nhiều, sợ cậu ấy không vui. Những người khác nhìn thấy ánh mắt buồn tủi của tôi, đều trêu chọc tôi là cún nhỏ của cậu ấy. Mỗi ngày chờ chủ nhân đi làm về, ban phát cho vài cái vuốt ve, cũng rất mãn nguyện.

Tôi đem những gì tốt nhất dành cho cậu ấy, nhưng dường như cậu ấy lại chẳng để ý. Hai chúng tôi từ người qua đường trở thành rất tri kỷ bạn học.

Duy nhất một điều đáng ghét.

Tôi trông thấy vẻ mặt khó chịu của mình khi cậu ấy cứ luyên thuyên vui vẻ kể về người yêu. Hóa ra tôi cũng có những cảm xúc như vậy. Thật xấu xí.

Mỗi đêm đều là những giấc mơ nhạt nhòa. Chậm rãi như một bộ phim nhựa đời cũ. Nhiều hình ảnh đã bị phai mờ, hoặc đã đứt đoạn không hồi tưởng được nữa.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16