Bách Hợp Tiểu Thuyết

Phân định rõ ràng

485 0 4 0

Như thường lệ tôi dậy rất sớm, mặt trời vừa lên, gió thổi mang theo hơi sương se lạnh. Tôi khoác thêm một chiếc áo dài mỏng. Nước buổi sáng mát lạnh đến tê cả răng.

Tôi đi đi lại lại, xem xem sáng nay ăn gì. Hôm qua còn cơm nguội, tôi đã vét sạch bỏ vào ngăn mát. Cơm qua đêm đem đi chiên là ngon nhất. Khuấy xong trứng gà thì cho dầu nóng vào tráng nồi, đợi chiên sắp chín thì lại cho cơm rời vào đảo.

Thân thể ấm áp dán vào sau lưng, vùi vào hõm cổ như một bé mèo làm nũng: "Chị như tiểu kiều thê vậy, công dung ngôn hạnh."

Tôi thì quá quen với những lời bóng bẩy của người này: "Tôi nói cho cô biết, tôi rất lười biếng, cực kỳ ghét dọn dẹp vì thế nên cô không nên bài biện lung tung. Nếu không phải cô là sát thủ phòng bếp, nấu đến cẩu cũng không dám ăn thì tôi cũng bắt cô tự nấu rồi. Tôi chính là sợ không bị cô hành chết thì cũng bị đói mà chết mới tự ra tay đó."

"Chị có cần hắt hủi em như vậy không?"

Cố Hinh Nguyệt miệng thì ủ rũ, tay vẫn chứng nào tật nấy, luồn tay ôm lấy eo tôi. Tôi cảm nhận được sự ấm áp phía sau, cô ta thế mà không mang nội y.

"Buông ra."

"Không buông. Buông chị sẽ chạy mất."

Cô thế này mới càng khiến tôi bỏ của chạy lấy người đấy!

"Không muốn ăn sáng thì cứ nói, cháy mất thì tôi cũng không làm lại phần khác đâu."

"Ò…vậy chị nấu đi."

Cố Hinh Nguyệt cuối cùng cũng không bám người nữa, đi chuẩn bị chén bát rồi cho Tiểu Hắc ăn.

Dù không có nguyên liệu khác nhưng mùi thơm vẫn ngào ngạt, tắt bếp thì cắt thêm hành lá vào, ba màu vàng trắng xanh, cũng coi như đủ sắc đủ hương.

Bánh mì áp chảo, quết bơ lên cùng với trứng chiên, cà chua và rau diếp ngoài vườn. Tôi đem tất cả đặt lên bàn ăn. Gọi Cố Hinh Nguyệt vào dùng bữa.

"Rất đẹp mắt. Tuyết Mặc, như thế này em càng thích chị hơn thì phải làm sao?"

"Nhân cô thập toàn, cô tìm một người hoàn hảo hơn tôi kết hôn là được."

"Nhưng em chỉ thích chị."

Tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Cố Hinh Nguyệt: "Đây là lần cuối cùng tôi muốn nói với cô điều này, tôi đến đây để làm việc, không phải nghỉ dưỡng. Trong ba tháng tới, tôi sẽ hỗ trợ đúng với trách nhiệm của mình. Mong cô sau bữa sáng này hãy bắt đầu công việc. Công việc và tình cảm, là hai chuyện khác nhau. Xin cô hãy chú ý. Đừng tùy tiện lấy tôi ra đùa giỡn."

"Em không lấy chị ra đùa giỡn." Trông thấy ánh mắt nghiêm túc của tôi, cúi gầm mặt: "Được rồi, làm việc thôi, em không muốn chị nghĩ em là người không có trách nhiệm."

Không khí bắt đầu trầm lại, sau đó tôi cùng Cố Hinh Nguyệt nghiêm túc bắt đầu công việc.
Đến trưa tôi bắt đầu vào bếp nấu ăn, Cố Hinh Nguyệt vẫn còn say mê gõ chữ. Chỉ một buổi làm việc với nhau, tôi đã có cái nhìn khác về cô ấy, tư duy logic, tâm lý con người, cảm thụ thế giới. Tất cả đều tốt. Cô ấy thực sự đã trưởng thành.

Trong tủ lạnh chỏ còn miếng giò và trứng. Sau hôm nay phải mua thêm thức ăn.

Tôi dùng dao xẻ vài lát trên miếng giò, thêm vài cục đá vào chân giò tươi, thêm rượu vào, bắt đầu ninh nhỏ lửa. Trong lúc đó bắt đầu vo gạo nấu cơm.

Bắt một ấm nước lên đun, ở đây nước sinh hoạt lấy ở giếng, còn nước uống theo ống nước lấy từ suối ở thượng nguồn, cực mát, cực ngọt. Tôi không yên tâm lắm nên thường đun sôi để nguội uống.

Đập trứng gà vào bát, sau khi đổ dầu xem vừa chưa chín già, đổ vào lắc đều lên, tay cũng vung lắc theo từng nhịp lật chảo. Bỏ thêm hành lá vào, đảo thêm lần nữa, trứng chín vàng đều lấm tấm mảng xanh của hẹ trông đẹp mắt. Cho nước sôi vào nồi, đợi đến nước sôi lên, cho ít muối vào  cùng với cải thìa. Đến màu xanh cải vừa chuyển màu liền vớt ra. Xếp cuộn tròn trên dĩa. Cho tỏi ớt, đường, nước tương và dầu hào vào đảo đều, sau đó đổ lên mặt rau cải. Đợi đến khi chân giò vừa chín, tay nghiêng nồi đổ ra bát, màu đỏ rượu bắt mắt chảy xuống tô lớn, một mùi tỏa ra thật thơm.

Tôi xếp thức ăn ra bàn, vẫn chưa thấy Cố Hinh Nguyệt tự động vào ăn, đành tự thân đi gọi người. Dưới màu vàng nhạt nhạt chiếu vào, Cố Hinh Nguyệt đôi môi nhuận đỏ, sắc da hồng hào, mái tóc đen dài rũ xuống ngủ gục trên bàn. So với hiện tại, Cố Hinh Nguyệt nên sống ở thời cổ đại, trên người phảng phất hương vị xưa cũ. Có khi kiếp trước là một tiểu thư quý tộc danh giá nào đó. Nhưng đó là cảm nhận khi cô ấy an tĩnh, lúc miệng mở ra, hình tượng đẹp đẽ đó sẽ không cánh mà bay mất.

"Này, dậy ăn trưa."

"Ưmm. Lãm, chị đừng quấy rầy em ngủ."

Tay tôi khựng lại. Tim có chút nhói lên. Chợt cười tự giễu. Hóa ra tôi vẫn để ý người này đến vậy. Nói mớ đến người khác, thì có gì đâu chứ.

Chúng tôi có là gì của nhau đâu.

Cố Hinh Nguyệt chợt giật mình tỉnh dậy, trông thấy tôi đứng trước mặt: "Không phải. Mặc. Chị đừng hiểu lầm. Lãm là…"

Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào, cắt ngang câu nói: "Chuyện riêng của cô. Không cần phải giải thích với tôi. Cơm làm xong rồi, vào ăn thôi!"

Tôi xoay người đi, chỉ để lại bóng lưng vô tình.

Bút danh Nguyệt Lãm. Thật đúng là có ý tứ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16