Bách Hợp Tiểu Thuyết

Lửa trại đáng nhớ

477 0 3 0

Chiều đến, các bạn nam chuẩn bị bong bóng, sắp xếp dụng cụ ra vị trí chỉ định. Các bạn nữ tắm rửa xong thì cũng bắt đầu góp vui. Một nhóm đầu bếp nữ công giai chánh vẫn đang lật qua lật lại kiểm tra thịt đã chín chưa. Ngoài thịt nướng, hải sản nướng, cà tím nướng, còn có nhiều đồ ăn khác, trái cây đủ cả.

Chúng tôi ăn uống đủ no, bắt đầu đốt lửa ca hát nhảy múa. Ban nghệ thuật của lớp không làm tôi thất vọng, những bản tình ca theo tiếng đàn ghi ta ngân vang đến vũ đạo dứt khoát mạnh mẽ. Khiến không khí sôi sục.

Lửa cũng nhỏ lại, lớp trưởng bắt đầu hoạt náo, chơi vài trò chơi đố vui nhận quà, sau đó là chuyên mục bóc phốt từ đứa này sang đứa nọ. Đến sau cùng, tôi cùng lớp phó lên sàn.

Lớp tôi lén lút mua rất nhiều rượu vodka, rum, gin, tequila đủ cả. Đổ vào thùng đá cùng với soda, dưa hấu, thơm, bạc hà, chanh…không biết uống vào có bị sao không nữa. Toàn là rượu mạnh cả. Ngoài việc rượu được mua từ quỹ ra thì lớp trưởng lớp tôi chính là thiếu gia chính hiệu, gia đình cậu ta phân phối các loại rượu, còn có cả đồn điền trồng nho, mấy loại trong số này là đem từ nhà đến.

Tôi nghĩ ai nấy đều mong muốn đến thời khắc này nhất, vui vẻ uống đến say ngất đi. Tuổi trẻ đều nên có những lần vứt bỏ áp lực, thả lỏng bản thân thế này. Chủ nhiệm tôi không uống. Cô ấy bảo đêm nay mọi người cứ chơi vui vẻ, cô ấy cùng vài bạn trong ban an ninh sẽ trực đêm. Cô giáo tự nhiên có sắp xếp riêng, chúng tôi đều nghe theo.

Trong lúc tôi cùng lớp phó lọc thư, có đọc qua thư của Sơ Lam và Tạ Tuyết Cẩn. Thư của Tuyết Cẩn quả thật viết rất dài, đều nói về tôi. Còn Sơ Lam, cậu ấy viết rất ngắn ngọn.

Lớp trưởng chuyển mic cho lớp phó. Đợi nhạc nền vang lên. Mọi người đều ngà ngà say, lắc lư theo âm nhạc.

Tôi cùng lớp phó thay phiên nhau chậm rãi đọc từng bức thư. Lời cảm ơn tình bạn, cảm ơn cả lớp, cảm ơn giáo viên. Những lời cảm ơn tưởng giản đơn nhưng rất khó thốt ra trong ngày thường. Hứa hẹn chọn cùng trường đại học. Cũng có những bức thư tình, cũng có vài bức thư yêu cầu bạn nào đó hát.

"Gửi đến Mặc của tôi,

Tớ rất quý mến cậu, từ ngày chúng ta nhận thức nhau, tớ thầm cảm ơn vì đã cho tớ gặp lại cậu. Lúc đầu tớ không thèm nhìn mặt cậu, cậu trông rất đáng ghét. Tớ luôn mong mỏi có được một tri kỷ hiểu mình, chỉ cần nhìn nhau là hiểu đối phương nghĩ gì. Mọi người luôn ở bên tớ khi tớ vui, chỉ có mỗi cậu kề bên khi tớ buồn.

Những ngày chán chường nhất, cậu im lặng dõi theo tớ, sợ tớ nghĩ quẩn. Thực sự tớ đều biết.

Tớ muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới cậu. Cũng như lời xin lỗi.

Xin lỗi vì người không đáng mà hành hạ bản thân. Xin lỗi vì để cậu lo lắng, xin lỗi vì tớ mà thành tích rớt hạng…

Dù sau này có hay không đi chung con đường. Hi vọng vẫn giữ liên hệ, chúng ta có thể ngồi quán cóc nhâm nhi ly cà phê đắng, tâm sự chuyện ngày thường, ngồi trên thành cầu vu vơ hát, uống vào ngụm bia mát lạnh quên đi nỗi sợ hãi.

Cậu nói với tớ hãy dùng sự chân thành và tử tế để đối nhân xử thế. Cậu bảo tớ quá cảm tính. Mau hứng thú cũng mau chán. Tiếp xúc nhiều người hơn, sẽ học được cách thể hiện cảm xúc, khéo léo tinh tế của người khác. Quan sát và chọn lọc ưu điểm tạo bản ngã riêng của mình.

Tớ muốn có được một phần bình tĩnh của cậu, bản lĩnh của cậu, sự truyền cảm của cậu. Vì chính bản thân không có nên mới vô thức đến gần cậu hơn.

Chính vì cậu quá tốt.

Nên mới không nỡ.

Nếu là nam nhân tớ nhất định sẽ theo đuổi cậu. Cậu tuyệt vời nhất!"

Dòng cuối vừa dứt, xung quanh ồ lên hứng thú. Tôi nhìn Tuyết Cẩn, nở nụ cười thật tươi: "Cảm ơn cậu, rất cảm động!"

Thư của Tuyết Cẩn, nếu bỏ qua việc hai tôi quá quen thuộc nhau thì có thể nói đó là thư tình. Chính tôi đọc thư cũng có chút thẹn thùng.

Nhìn thoáng qua Sơ Lam, có chút gượng gạo.

Trước đó cũng có vài bạn gửi lời cảm ơn đến tôi. Lớp phó còn không sợ chết bắt đầu thêm dầu vào lửa.

"Các bạn nam đừng ghen tị nhé! Người ta IQ, EQ đều cao. Ai bảo các cậu đã học không giỏi, lại ga lăng không bằng. Lăng bí thư không chỉ được lòng các bạn nữ của lớp mình còn các học muội lớp dưới nữa. Lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng vậy thôi chứ rất ôn nhu nha, ai đến hỏi bài cũng tận tình giảng giải, còn cho lớp chúng ta chép bài tập miễn phí. Lau bảng, quét lớp, đổ rác không ai nhiệt tình bằng Lăng bí thư. Là tấm gương đi sớm nhất về muộn nhất. Học giỏi mà thể thao cũng giỏi. Bóng chuyền, cầu lông, bóng rổ cân tất. Chỉ có mỗi môn nhảy cao, chạy tiếp sức, chạy cự ly dài học kỳ nào cũng rớt. Đại lực sĩ vác thùng nước hai mươi lít không đổ mồ hôi nhưng leo cầu thang mới có ba lầu đã muốn lăn xuống tầng trệt. Đặc biệt Lăng bí thư của chúng ta vẫn còn là cẩu độc thân, mọi người đừng ngại, nào nào, có cơ hội chúng ta tổ chức buổi xem mắt cho những cẩu độc thân quý tộc như chúng ta đi…"

Lớp phó vừa nhìn tôi vừa kể, nói nhanh như đọc rap, càng về sau càng quá phận. Không biết là khen hay chê tôi nữa. Không để tôi kịp nổi giận đã vội vã quỳ xuống ôm chân tôi bộ dạng "tiểu nữ muốn lần chết, cầu khai ân" làm cả lớp cười không ngớt. Tôi cũng không muốn làm khó cậu ấy. Dù sao cũng để không khí sôi động lên thôi.

Lớp phó có khiếu gây hài, còn tôi thì khá ổn trọng. Hai thái cực khác nhau khiến buổi đọc tâm thư diễn cảm đó chuyển cảnh từ bi thương sai hài kịch nhanh hơn lật giấy.

"Ba chúng ta lúc này như thế nào, sau này vẫn sẽ như vậy. Không thay đổi."

Là thư của Sơ Lam. Trông có vẻ rất bình thường, nhưng tôi biết cậu ấy đã dành hết tình cảm của mình vào tình bạn này. Tôi rất biết ơn cậu ấy.

Tiếp theo lớp phó đọc đến lá thư của Hoắc Minh. Giọng văn đầy cảm động, cả lớp hào hứng muốn hai người họ hôn nhau. Tôi nghẹn trong cổ họng, cuối đầu nhìn mũi giày, không có can đảm nhìn.

Sơ Lam vẫn ngồi im như tượng, lớp phó liền chuyển đề tài, hóa giải tình cảnh ngượng ngùng lúc đó.

Trong tay tôi chỉ còn hai lá thư cuối cùng, là của tôi và một bạn nữ khác. Tôi nhớ lại lời của Sơ Lam. Cậu ấy chỉ muốn ba người chúng tôi mãi mãi là bạn tốt.

Tôi đọc phần đầu của tôi gửi cho Tuyết Cẩn. Lời cảm ơn từ tận đáy lòng của tôi. Thực sự trong những ngày tháng đó, chứng trầm cảm của tôi ngày càng nặng. Chính cậu ấy là người cùng tôi vượt qua chuỗi ngày đen tối đó.

So với việc cậu ấy cảm ơn tôi, tôi càng muốn cảm ơn cậu ấy hơn.

Còn về Sơ Lam, tôi có can đảm viết, nhưng không có can đảm đọc. Chỉ là nhất thời viết ra, sợ không có cơ hội bày tỏ.

Tôi gộp chung với bức thư cuối cùng, nhẹ nhàng bỏ lại thùng giấy sau đó chuyển mic cho lớp phó.

Lớp phó nhìn tôi ẩn ý. Không hiểu tại sao tôi không đọc trọn vẹn. Có lẽ cậu ấy đã vô tình thấy dòng chữ đó. Tôi không ghi tên nên cậu ấy cũng không biết là ai. Cố giữ thần thái ổn định nhất có thể.

Đến khi đọc xong thì tôi và lớp phó cũng xuống phía dưới ngồi uống. Lửa cũng sắp tàn, tôi bỏ mấy cân khoa lang vùi vào tro. Trời lạnh ăn khoai lang nóng là hạnh phúc nhất.

Chủ nhiệm đứng dậy phát biểu, thực sự rất cảm động, cô ấy không nghĩ chúng tôi có thể trưởng thành, chính chắn như vậy. Sau đó là vài bạn chủ động giơ tay xin mic tâm sự.

Một đêm đáng nhớ!

Tôi cảm động đến đỏ cả mũi, lệ ngưng tròng. Một số bạn nữ khác mắt cũng ứa lệ, nghẹn ngào ôm nhau khóc.

Nhưng.

Ái thượng Sơ Lam. Tôi chưa từng nghĩ đến ngày bản thân phải từ bỏ.

Vì lời hứa của chúng tôi. Trừ khi cậu ấy buông tay, tôi vẫn sẽ là người nắm tay cậu ấy.

Dũng khí.

Cũng trong đêm này mà tan thành bọt biển.

Phải đợi bao lâu, qua bao nhiêu ngày nắng, giọt nước đấy mới kết tinh thành muối.

Để tôi lần nữa, vì bản thân trở nên kiên cường.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16