Bách Hợp Tiểu Thuyết

Tuyệt phong mỹ cảnh

475 0 3 0

Cuối cùng cũng tới ngày khởi hành, tôi cũng mang hành lý rất đơn giản, vài bộ đồ cùng với vật dụng cá nhân. Taxi chỉ đưa tôi đến bến đò, tôi cảm ơn sau đó xuống xe. Gần bến đò là một chợ bản địa cùng với tạp hóa, cửa hàng gia dụng. Tôi cũng cảm thấy đói, sau khi gọi một tô mỳ ăn lót dạ thì bắt đầu dạo xung quanh. Căn nhà kia nếu cho thuê lại thì ắt là không có thức ăn dự trữ đâu.

Tôi là người rất để ý đến vấn đề ăn uống. So với xuất huyết dạ dày của Tạ Tuyết Cẩn, mức độ đau dạ dày của tôi nặng hơn rất nhiều. Vì thế sau này tôi ăn uống điều độ lại, cũng không vì lười mà nhịn ăn nữa. Tất nhiên là để noi gương cho Tạ Tuyết Cẩn vừa lười lại hay cãi bướng kia. Tuy nhiên phần lớn tôi không muốn mình phải nhập viện nữa, ý thức tự giác cũng tốt lên.

Tôi theo thói quen cũ mua sữa hộp, mì gói, trứng và vài loại rau củ. Để tối nay không bị chết đói, tạm thời cứ như vậy trước đã. Xong tôi ung dung leo lên đò.

Không khí ở đây tốt hơn tôi tưởng tượng, rất trong lành mát mẻ. Xa xa thấp thoáng một đảo nhỏ, nhìn từ xa cũng thấy có khói theo gió lan tỏa trên mái nhà, vườn chè xanh ngát uốn lượn trên sườn đồi. Đồng dạng mặt hồ cũng tươi mát xanh ngọc. Điền viên an tĩnh, quả thật là mỹ cảnh nhân gian. Tôi tin rằng dù tâm trạng không tốt đến đâu, cũng không nỡ để tâm trạng mình phá vỡ sự hài hòa tuyệt mỹ này.

Chưa được bao lâu, mặt tôi đã bị vả bôm bốp.

Tâm trạng của tôi vẫn tốt cho đến khi nhìn con đường dài dài ngoằn không thấy điểm cuối, nhìn lại bản đồ, lại nhìn xung quanh.

"Trời ạ, lết lên tới nơi sẽ tắt thở mà chết mất."

Lúc này tôi chỉ muốn giết chết ai là chủ mưu thuê căn nhà đó. Không quá gần, cũng không quá xa. Nhưng với người ít vận động và còn có tiền sử bệnh hen suyễn như tôi. Chẳng khác nào đòi mạng cả.

Tôi chỉ có thể cắn răng kéo vali cùng túi nhỏ thức ăn cố gắng lên đến nơi. Vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, người dân ở đây ít đến đáng sợ, mỗi nhà cách nhau vài trăm mét chứ không san sát như đô thị. Tôi dừng chân trước một căn nhà gỗ, nhìn vào ảnh trong điện thoại.

Đúng là nó rồi!

Tôi chẳng thèm quan tâm đến hình tượng, ngồi bệt xuống bậc tam cấp trước cổng, lấy chai nước từ trong túi ra, uống một ngụm lớn.

Cứ tưởng tới tối mới tìm được ngôi nhà này. Xem ra tôi vẫn có chút may mắn.

Chị Tần phát tin nhắn hỏi thăm tôi đến chưa, sau đó chỉ chỗ lấy chìa khóa cho tôi. Tôi sờ sờ vào gốc sơn trà sát bên, gạt những hạt sỏi vụn ra, chìa khóa màu vàng nhạt được bảo quản tốt trong chiếc hộp nhỏ.

Rắc…

Tôi chậm rãi bước vào. Quả thật, nơi này thật giống với ngôi nhà dưỡng già trong kế hoạch của tôi.

Tiếp tục đi sâu vào trong, trên phiến đá xanh nối đuôi nhau có rất nhiều cỏ dại mọc giữa những kẻ hở, bên đường ngoài khóm hoa cỏ dại còn lại là đóa hoa sơn trà còn xót lại tươi thắm dưới ánh dương nối dài đến tận cuối đường.

Tôi mở cửa chính bước vào, tất cả đều là đồ rất xưa cũ, còn vương dấu ấn thời gian, rất yên tĩnh, tựa như một đĩa nhạc cũ bị lãng quên đi.

Tôi để hành lý ở một góc, kiến trúc căn nhà này cũng giống như các căn nhà gỗ vùng núi khác: gian chính có sảnh, phòng sách và phòng ngủ, bên trái có nhà kho và bếp. Phía sau là một giếng nhỏ và nhà vệ sinh. Ngoài ra phía sau có vườn và một căn hầm, có vẻ là nơi bảo quản rau củ và hũ muối chua.

Trong nhà tất cả vật dụng đều không thiếu thứ nào. Tôi còn sợ không có mạng để làm việc hoặc không có tủ lạnh. Xem ra chủ cũ của căn nhà này là người thành phố. Vì một người dân nông thôn sẽ chẳng quan tâm đến tivi màn hình cong, bếp nướng, bếp hồng ngoại, lò sưởi… Đa phần sẽ đều nấu củi hoặc bếp gas, ti vi đời cũ, máy catxet hoặc radio. Tôi không phàn nàn điều gì về nội thất ở đây, rất tiện lợi. Nếu có thời gian tôi cũng muốn nấu bằng củi, dù sao năm xưa bảy tuổi tôi đã lăn lộn trong bếp củi sắc thuốc đông y cho mẹ và em trai. Nấu củi cho những món hầm, hấp, chưng sẽ ngon hơn rất nhiều. Cũng muốn ôn lại kỷ niệm, chỉ là thời gian không cho phép.

Sắp tới còn có người già vào ở, tôi không thể không biết thẹn vì đến trước mà chiếm chiếc giường duy nhất được. Vì vậy tôi cũng không bày biện gì nhiều trong phòng ngủ, chỉ có móc quần áo vào tủ đồ. Còn lại vật dụng làm việc để trong phòng sách. Tôi tìm được trong tủ còn có bộ chăn khác, xem ra chất lượng giấc ngủ của tôi sau này tùy thuộc vào độ êm ái của chiếc sô pha ngoài sảnh rồi.

Cũng khá mệt nên tôi quyết định đi tắm, sau đó nấu mì ăn rồi đi ngủ. Nhân vật chính chưa đến, tôi không có việc gì phải vội vã cả. Đến lúc này tôi mới thật bất ngờ, còn có cả bình nước nóng. Vừa tắm vừa suy nghĩ, sau khi trở về có nên liên hệ với chính chủ hỏi giá cả căn nhà này không. Tôi thực sự rất thích nó!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16