Bách Hợp Tiểu Thuyết

Cố Hinh Nguyệt đúng là có niềm đam mê với thịt gà

757 4 6 0

Tôi bắc một chiếc nồi đất chuyên dùng để hầm thịt, chặt gà từng miếng nhỏ, chần qua nước sau đó dùng muôi vớt ra. Thái từng miếng gừng và nấm hương, sau đó bỏ chúng vào cùng gà và gia vị. Tay với lấy chiếc khăn nhỏ, đem nồi đất đặt lên bếp, quấn khăn xung quanh nồi không để khí thoát ra, hầm lửa nhỏ.

Lấy một cái chảo khác, đến bên vòi nước rửa qua. Đợi chảo khô liền đổ ít dầu vào, đến khi nóng dầu, cho hành gừng ỏi cho dậy mùi, sau đó đổ đậu que muối vào. Dùng dao cắt khúc hành lý bỏ luôn vào trong, một tay xào cho đều. Lấy thịt gà đã chặt khúc bỏ cùng tỏi và ớt băm cho ít muối và gia vị rồi bắc bếp. Nhanh tay bỏ hành gừng ớt tỏi vào, mộc nhĩ cùng thịt lát mỏng đảo đều. Lấy trong tủ chai rượu Cao Lương, đổ một ít rượu, cho ớt và nước tương cho lên màu, đã xong một món nữa.

Sau khi sơ chế các loại rau củ, cho dầu vào chảo rồi lần lượt bỏ mộc nhĩ, nấm hương, nấm kim chân, ngó sen, cà rốt, đậu phụ phơi khô thái sợi, rau chân vịt, giá đỗ, cái chip và măng. Đây là món đầu tiên bà của tôi dạy cho tôi, còn gọi là thập cẩm xào chay hay rau củ thập cẩm. Mỗi thứ một ít đảo đều lên rồi nêm gia vị vừa đủ. Nhìn thôi đã thích mắt, rất thích hợp cho mùa xuân. Sau tôi bắt đầu xào sườn cùng với thơm, đun đường tạo thành màu cánh gián đẹp mắt, thêm chút chanh, tỏi và ớt, sườn xào chua ngọt, món tôi thích nhất.

Tôi gọi Cố Hinh Nguyệt vào chuẩn bị ăn cơm. Người này không để tôi đợi lâu, vừa gọi đã đóng máy tính, lon ton chạy vào. Tay còn lén lút mò vô nồi thịt.

"Đi rửa tay, chạm vào máy tính lâu như thế, biết bao nhiêu vi khuẩn." Tôi khẽ đánh tay Cố Hinh Nguyệt, không cho ăn vụng.

"Ò…" Cố Hinh Nguyệt bĩu môi, quẩy mông vào toilet rửa tay.

Xong hai tôi như thường lệ ăn cơm. Không có gì để nói, chỉ đơn thuần yên lặng, đôi khi bầu không khí quá yên tĩnh, sẽ mở tin tức gì đó để xem.

"Chị ăn thịt gà này. Rất ngon!"

Tôi nhìn thấy Cố Hinh Nguyệt bỏ vào bát của tôi miếng thịt, suy nghĩ một lúc rồi đưa vào miệng. Vừa đủ vị, mềm dai.

Cố Hinh Nguyệt quan sát một lúc lâu, có chút e dè: "Chị không thích ăn thịt gà hả?

"Ừm. Tôi không hay ăn thịt gà, đừng gắp cho tôi nữa." Tôi trả lời.

Người nọ trố mắt ra nhìn: "Sao lại không ăn, thịt gà rất ngon đó, thịt gà này trở thành mỹ vị là nhờ chị." Nói rồi dùng đầu đũa chỉ chỉ dĩa gà kho.

"Có người ăn được cũng có người không ăn được. Tôi không phải cô, cái gì cũng ăn tất."

"Xì… gì mà ăn được với chả không được, có khi chị bị cô bé bán gà rán từ chối, sau đó ghét không ăn thịt gà nữa thì có." Cố Hinh Nguyệt lầm bầm trong cổ họng, tất nhiên tôi cũng nghe được loáng thoáng, dừng đũa nghiêm túc nhìn người đang cợt nhã kia.

"Khụ…em muốn hỏi. Vậy chị trước giờ không ăn mấy thứ đại loại như gà rán KFC hoặc gà nướng muối ớt hả?" Cố Hinh Nguyệt biết được tôi nghe được em ấy nói xấu, vội vã đánh trống lãng.

"Hừ!!!" Tôi khẽ khụ một tiếng. Tất nhiên tôi biết trong não nhỏ của người kia đang vẽ vời biết bao câu chuyện yêu đương cẩu huyết nào. Người ta là đại tác giả, không thiếu sự tưởng tượng.

"Không phải không ăn được nhưng vẫn rất hạn chế. Nếu bị bắt lên đảo hoang và thực đơn chỉ có món gà thì tất nhiên vẫn phải ăn, ít nhiều vẫn giữ mạng trước đã."

Cố Hinh Nguyệt bỗng nhớ ra gì đó, sốt sắng hỏi: "Nhưng phải có nguyên nhân chứ! Đâu phải tự dưng lại không ăn thịt gà. Lúc trước em thấy chị cũng có ăn qua thịt gà mà. Bây giờ chị bị dị ứng với thịt gà hả?"

Cố Hinh Nguyệt bỗng nhớ ra gì đó, sốt sắng hỏi: "Nhưng phải có nguyên nhân chứ! Đâu phải tự dưng lại không ăn thịt gà. Lúc trước em thấy chị cũng có ăn qua thịt gà mà. Bây giờ chị bị dị ứng với thịt gà hả?"

"Nhà phía ngoại tôi có di truyền bệnh bứu cổ, em trai và mẹ tôi đều bị. Lúc nhỏ tôi đã phải luôn trực ở trong bếp sắc thuốc đông y cho mẹ cùng em trai. Bệnh này không ăn thịt gà, vịt xiêm, hạn chế thịt bò. Nhà tôi là tôi đứng bếp nên không khẩu phần không xuất hiện những nguyên liệu này. Dần dần tôi cũng không có thói quen ăn chúng." Tôi chậm rãi giải thích.

"Vậy chị có bị di truyền không?"

"Không, tôi bị hen suyễn, nhưng năm ba tuổi đã được một thầy thuốc rất giỏi chữa trị, sau đó thì không còn phát bệnh. Tuy nhiên hơi thở của tôi không được tốt, không chạy bộ được lâu, không leo lên được nhiều tầng, cũng đồng dạng, tôi hầu như không đi leo núi." Vừa nói, vừa gắp một ít rau để vào bát. Nói xong liền tập trung ăn.

Cố Hinh Nguyệt trầm ngâm một lát, rồi tiếp tục hỏi: "Hen suyễn có kiêng cử gì không? Vậy chị vẫn ăn được thịt gà mà."

Tôi lắc đầu, bộ dạng không hứng thú lắm: "Tôi cũng không chắc, không thấy mẹ tôi cấm tôi ăn gì cả, thịt gà vì không quen ăn nên cũng không thích, tôi vẫn ăn được thịt bò."

"Nếu vậy sao chị lại có thể nấu ra món gà ngon như vậy?" Cố Hinh Nguyệt há hốc mồm, tay nhanh nhẹn gắp một miếng gà bỏ vào trong miệng.

"Cứ tùy tiện nấu như thịt lợn là được, cũng không có mấy khác biệt. Ngon dở tùy số phận vậy. Dù sao cũng không phải tôi ăn." Tôi lơ đãng bâng quơ.

"Hả??? Chị thật là!" Cố Hinh Nguyệt ngờ người ra. Đúng là người hay vào bếp có khác. Dù chưa nấu bao giờ tùy tiện nấu cũng thành mỹ vị. Nhớ lại bản thân, thôi thì ăn ké vẫn hơn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16