Bách Hợp Tiểu Thuyết

Cuối cùng cũng viết lên hồi kết

456 0 3 0

"Tuyết, tình yêu đẹp nhất là khi đương tuổi thanh xuân. Chỉ vì yêu mà đến, không bận tâm đến gia đình, tiền bạc, sự nghiệp. Cậu còn nhớ, lúc đấy hai ta không có nhiều tiền, phải lén làm thêm kiếm tiền, tớ dùng tiền tiết kiệm mua quà tặng cậu ấy. Cậu ấy nhận quà, tớ rất vui vẻ, khổ cực gì đó chẳng còn là gì nữa. Gần đến Lễ tình nhân, bệnh viện Trung ương về trường tổ chức hiến máu nhân đạo, cả tớ và cậu cùng hơn nửa bạn nam lớp mình không phải muốn xuống hiến máu để trốn tiết sao? Sau đó phát hiện ra hiến máu còn được cho thêm sữa, bánh kẹo và một số tiền phụ cấp. Hơn nửa ban 12 đều đi xuống đăng kí hiến máu để kiếm chút tiền mua quà cho bạn gái."

"Cậu thấy tình cảm tuổi học trò lúc đó có bao nhiêu trong sáng, có bao nhiêu tốt đẹp. Bây giờ mọi thứ đều khác, mối quan hệ tồn tại dựa trên lợi ích."

"Tớ không phải không muốn ái thượng ai khác? Chỉ là không biết mình có toàn tâm toàn ý như ngày đầu không. Có ai lại nguyện yêu thượng một người chưa chuẩn bị sẵn sàng. Sẽ rất bất công với người đó, tớ không muốn vì tớ mà sẽ có người bị tổn thương."

"Chúng ta nợ một ai đó, sẽ có người khác giúp chúng ta trả. Người kia nợ chúng ta, sẽ có một người khác trả lại. Nếu chúng ta đối với một người làm một chuyện, bất kể tổn thương hay cho đi, chung quy sẽ có một người khác đến đáp trả hoặc báo đáp. Luật nhân quả là vậy, nên đến giờ, tớ vẫn chỉ muốn an tĩnh một mình."

Tạ Tuyết Cẩn có chút lúng túng, như muốn nói lại không? Sau cùng vẫn cắn răng nói ra.

"Mặc, kỳ thực tớ có chuyện đã giấu cậu."

Tôi mơ màng nhìn Tuyết Cẩn, đầu óc vì cồn mà có chút mơ màng.

"Hửm? Cậu giấu tớ điều gì?"

"Thật ra…thật ra…" Tuyết Cẩn ấp úng, cô biết điều sắp nói sẽ khiến bức trường thành của Tuyết Mặc sụp đổ, nhưng nếu tiếp tục thế này, cơn trầm cảm xuất ẩn xuất hiện sẽ giết chết cậu ấy hằng ngày.

"Vậy không cần nói cũng được, cậu mau về đi, tớ uống thêm một chút cho dễ ngủ." Tôi phủi phủi tay đuổi Tuyết Cẩn mau đi.

Tuyết Cẩn như bắt được gì nó, nghi hoặc: "Mặc, cậu vẫn còn uống thuốc để ngủ?"

Tôi cười gượng né tránh, vỗ vai cậu ấy: "Sao có thể chứ…"

"Cậu nói dối!" Tuyết Cẩn bắt lấy tay tôi, vì tôi không dám trực diện cậu ấy.

"Cậu thành thực một chút, nói đi. Tại sao lại tiếp tục dùng thuốc?"

Tôi nhìn xuống mũi giày của mình, có chút khổ sở: "Gần đây không biết tại sao lại mơ thấy cậu ấy, mỗi lần tỉnh dậy đều nhớ rõ bóng lưng cô độc tuyệt tình quay đi đó. Dù cầu xin cách mấy cũng không nhìn tớ một lần…"

Lời trách móc nghẹn trong cổ họng, Tuyết Cẩn lặng người, bản thân tình cảm đã gian nan, Tuyết Mặc cũng không kém, cổ họng vì lạnh mà khô khốc, khàn khàn xác minh: "Vì thế nên cậu thức trắng đêm?"

Tôi gật đầu.

"Cậu điên rồi! Vì không ngủ được mà dùng thuốc an thần. Cậu muốn ép bản thân đến khi nào hả? Cậu ta đã kết hôn rồi biết không? Lăng Tuyết Mặc, nữ nhân tàn nhẫn đó, người tên Sơ Lam mà cậu ngày ngày chờ đợi, đã kết hôn rồi với Hoắc Minh rồi. Đã thành gia lập thất rồi cậu biết không hả? Cậu còn ngốc ngếch chờ cậu ta quay về?"

Tôi sững lại, đầu óc quay cuồng. Dường như không chịu nổi kích thích mà ngất đi.

Thật muốn ngủ một giấc thật lâu.

Lâu đến mấy cũng được.

"Mặc, cậu có sao không? Mặc…đừng làm tớ sợ…" Tạ Tuyết Cẩn vội vàng đỡ tôi dậy, sờ thấy mặt tôi lạnh toát, sợ hãi nhờ người gọi chở đến bệnh viện.

Bỗng một vòng tay ôm lấy tôi bế lên: "Để tôi đưa chị ấy đến bệnh viện."

Bóng dáng người đó thật quen thuộc. Tạ Tuyết Cẩn nhìn mãi không nhớ được đã gặp qua ở đâu. Nữ nhân kia ôm tôi lên xe. Tạ Tuyết Cẩn cũng nhanh chóng theo đến bệnh viện.

Bác sĩ bên trong kiểm tra một hồi, lập hồ sơ bệnh án.

Tạ Tuyết Cẩn nhìn bác sĩ thông báo tình trạng bệnh nhân: mất ngủ, kiệt sức quá độ, dinh dưỡng không cân bằng cùng với lượng thuốc ngủ còn trong cơ thể….

Tuyết Mặc, cậu làm sao đến nông nỗi này. Tạ Tuyết Cẩn hối hận, vì yêu đương mà không quan tâm nhiều đến bạn chí cốt.

Nói xong bác sĩ thở dài, bảo Tạ Tuyết Cẩn nên chăm sóc bệnh nhân cẩn thận. Vì bị đả kích mà ngất xỉu, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm lý. Nghỉ ngơi một hồi sẽ ổn thôi.

Tạ Tuyết Cẩn trở về giường bệnh, tôi đang nằm yếu ớt trên giường chưa tỉnh lại. Nhìn qua cô gái kia, bộ dáng khá trưởng thành, lại rất xinh đẹp. Chăm chú nắm lấy tay tôi.

"Cô, quen với Tuyết Mặc sao?"

Cô gái nhìn về người con đang say giấc, có chút mất mát gật đầu.

Cả hai im lặng không nói gì. Đến khi tôi vì đau nhức ở cánh tay mà tỉnh dậy.

Đầu óc có hơi mơ màng, trong đầu toàn là câu nói đả kích kia, Sơ Lam đã kết hôn rồi. Tôi, một chút cơ hội cũng không còn. Nước mắt vô thức chảy ra.

"Mặc, cậu tỉnh cậu, có sao không? Cảm thấy chỗ nào không ổn không?"

Tạ Tuyết Cẩn dồn dập hỏi, có chút khiến tôi không thở được. Chỉ có một người luôn chú ý đến nét mặt của tôi, nâng tay lau đi nước mắt đọng trên khóe mi.

Tôi ngoảnh đầu lại, trông thấy người nọ, nghiêng đầu né tránh.

"Vẫn chán ghét em đến vậy sao?"

Tạ Tuyết Cẩn nhìn tôi, lại nhìn cô gái kia. Như đang muốn hỏi có chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy. Tôi thấy Tuyết Cẩn vẫn còn ở đây, nhớ đến cậu ấy phải về: "Sao cậu còn ở đây…không phải còn có hẹn sao. Mau trở về đi, đã trễ lắm rồi."

"Cậu thế này sao tớ có thể về chứ!"

Tôi biết cậu ấy lo lắng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao cả, ở đây có hộ lý rồi. Ngày mai cậu phải đi làm nữa. Ngoan, nhanh về đi."

Tạ Tuyết Cẩn dường như bị tôi thuyết phục, có chút lưu luyến muốn ở lại.

Tôi vỗ nhẹ vào bàn tay cậu ấy: "Đi đi, tớ không sao hết, nghỉ ngơi một chút là ổn. Kéo áo cao lên một chút, kẻo lạnh."

"Ân, tớ sẽ quay lại thăm cậu."

Đến khi Tạ Tuyết Cẩn khuất tầm mắt. Tôi mới nhớ đến nãy giờ vẫn còn có người ở đây.

"Cô về từ khi nào?"

Người kia bỗng được quan tâm, vui mừng nắm lấy tay tôi, bị tôi chán ghét rút ra. Nhưng cô ta không có chút gì khó chịu: "Em mới về cách đây một tuần, hôm nay tụ họp cùng bạn bè, không ngờ lại gặp được chị, học tỷ."

Tôi có chút mệt mỏi, nhưng không chịu nổi mùi bệnh viện nữa. Từ nhỏ tôi đã có ác cảm với bệnh viện. Trừ khi bệnh nặng mới nhập viện, còn lại đều mua thuốc bên ngoài hoặc phòng khám tư nhân.

Tôi cũng không lạ gì với thái độ kích động của cô ta, hời hợt: "Tôi đã tốt nghiệp lâu rồi, không còn là học tỷ của cô nữa. Về sau đừng tiếp tục gọi như vậy."

Cô gái không vì tôi lạnh nhạt mà ủ rũ, hào hứng: "Vậy em nên gọi chị như thế nào? Như cũ gọi là Mặc được không?"

"Cô đừng quá phận." Tôi liếc mắt cảnh cáo. Cái tên đó không phải ai cũng được phép gọi.

"Cứ gọi tôi là Tuyết Mặc được rồi!" Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi bây giờ.

Tôi không quan tâm xưng hô như thế nào. Tôi muốn tránh xa người này càng sớm càng tốt.

Thấy tôi ngồi dậy bộ dạng muốn bước xuống, cô gái vội vàng ngăn lại.

"Không được, chị còn chưa khỏe."

Tôi gạt tay của cô ta ra, tôi muốn xuất viện, chỉ cần nghe mùi và dạ dày tôi cồn cào lên. Vừa nghĩ đã muốn ói thật. Trông thấy bộ dạng nôn lên nôn xuống của tôi, cô ta vội vàng đưa tôi vào nhà vệ sinh, vỗ vỗ sau lưng đợi tôi nôn hết.

Tôi bộ dạng nửa sống nửa chết lết ra ngoài, cũng quên đi ý định xuất viện. Đi cũng không nổi nữa, chịu đựng một đêm, ngày mai khỏe hơn trở về cũng được. Bên đầu giường là túi xách của tôi, lấy trong điện thoại trong đó ra, nhắn một cậu hỏi thăm đã về đến nơi chưa đến Tuyết Cẩn.

Nhắn mắt an tĩnh trên gường, đến một lúc lâu vẫn thấy người kia không có ý định rời đi, nhịn không được hỏi: "Sao cô còn chưa đi?"

"Em chỉ muốn lưu lại chiếu cố chị?"

"Không cần." Tôi kiên quyết từ chối.

"Vậy nếu em vẫn cố chấp ngồi đây thì sao?"

Cô ta vẫn ngoan bướng như cũ, nhưng tôi không bao giờ chịu thua, hừ lạnh: "Tùy tiện, cô ở, tôi đi."

Cô gái nghe xong thần sắc có chút ảm đạm: "Ngồi cùng chị một lúc cũng không được sao? Tuyết Mặc, chị thực sự nhẫn tâm."

Tôi nhẫn tâm. Sao tôi có thể nhẫn tâm bằng một phần của người trước mặt cơ chứ.

"Cố Hinh Nguyệt, cô nên biết nguyên nhân. Đừng trưng bộ dạng bị ức hiếp nhìn tôi."

Cố Hinh Nguyệt bất động, sau đó thở dài thối lui.

"Chị không thể tạm biệt em như tạm biệt Tuyết Cẩn học tỷ sao? Chị đối xử với ai cũng tốt, chỉ riêng mỗi em lại lạnh nhạt như vậy?"

Đã có thời điểm, tôi xem người trước mặt là tất cả của mình.

Tôi nhìn người kia, không còn dáng vẻ non nớt của tiểu cô nương ngày nào. Cũng không còn dáng vẻ hoạt bát lanh lợi nữa. Khí tức trầm trầm lãnh mạc, im lặng khó đoán, khá giống tôi bây giờ. Tuy nhiên, nét thiếu nữ vẫn còn, dù cố gắng trưởng thành đến thế nào cũng không thoát khỏi dáng vẻ của một cô gái chỉ mới hai mươi ba tuổi.

"Tôi chân thành cảm ơn cô vì đã đem tôi đến đây. Còn yêu cầu kia…" Người kia nhìn tôi mong đợi.

Xin lỗi, tôi mỗi khi nhìn gương mặt đó là nhớ đến quá khứ mình bị phản bội đau đớn. Tôi không biết vì sao mỗi lần tôi ái thượng ai đó, người nọ đều chuyên nghiệp, diễn đến thành thật, mà tôi, cứ ngây ngô trầm luân. Dù sao tôi cũng không có hứng thú với vở kịch nhạt nhẽo đó, hết nhiệm vụ đi lãnh cơm hộp là xong rồi.

"Cô không xứng…"

Cố Hinh Nguyệt sững người, như bị nước lạnh tát vào mặt, cười gượng lẩm bẩm.

"Hóa ra là do em không xứng sao?"

"Vậy, em…Em đi rửa tay…rửa tay xong liền rời đi." Cố Hinh Nguyệt nhẹ giọng nói, theo sau liền đứng dậy hướng toilet đi đến.

Cánh cửa đóng lại, Cố Hinh Nguyệt lại nhìn đến, xoay người thời điểm, hốc mắt rõ ràng đỏ ửng.

Tay nắm chặt không để mình bận tâm nữa. Không thể để dáng vẻ đáng thương kia lừa gạt nữa? Đã bị lừa biết bao nhiêu lần rồi. Còn chưa rút được kinh nghiệm hay sao?

Nếu nói tôi hận Sơ Lam một, Cố Hinh Nguyệt người kia chính là chín phần còn lại.

Sao tôi có thể thương xót cho kẻ đã cưỡng bức mình được chứ?

Cùng Sơ Lam là tôi nguyện ý, dù đau đớn cũng chấp nhận kết quả. Nhưng Cố Hinh Nguyệt thì khác. Cô ta căn bản là kẻ điên.

Điên cuồng đến mức tôi không thở nổi.

Nhưng những người như vậy, lại có túi da quá hoàn hảo, không ai có thể chân chính nhìn thấu bộ mặt sau nó.

Tôi cũng chính vì vậy mà có bài học thứ hai khắc sâu trong đời.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16