Bách Hợp Tiểu Thuyết

Quan tâm

557 0 4 0

Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt cuộc tranh luận của chúng tôi.

"Alo, Tuyết, cậu gần đây thế nào?" Tôi nhìn thấy là Tuyết Cẩn gọi, không còn nhăn nhó nữa, cười cười bắt máy.

Đầu dây bên kia ngập ngừng: "Vẫn tốt, tớ gọi cảm ơn cậu lần trước nhờ người đón tớ về."

"Có gì đâu, chuyện phải làm. Nhưng giọng cậu hôm nay sao lạ vậy?"

"À. Bị sốt. Tớ đã uống thuốc rồi, đang nằm nghỉ."

Tôi có chút lo lắng: "Sốt sao? Bao nhiêu độ?"

Tạ Tuyết Cẩn giọng hơi khàn khàn, chậm rãi giải thích: "Chỉ 39 độ thôi, không nặng đâu. Tớ mới đi khám về, bác sĩ kê một đống thuốc luôn."

Tôi cũng bớt lo lắng hơn, tuy nhiên Tạ Tuyết Cẩn là một người cực kỳ lười biếng, phải nhắc nhở nhiều lần: "Vậy cậu nhớ uống thuốc. Sốt cao sẽ mất nước nên cậu uống nhiều nước vào, sẽ khô cổ họng nên nhớ giữ ấm cổ họng nữa. Còn nữa ra đường mang áo ấm vô, mang vớ vô nhé!"

Tạ Tuyết Cẩn vội vàng cắt lời, không để tôi lẩm bẩm như bà già: "Được rồi, tớ biết rồi. Cậu còn hơn mẹ tớ nữa. Cảm ơn cậu nhiều.

Tôi không quên đe dọa: "Xem là mẹ thì nhớ ngoan ngoãn nghe lời, không thì đánh mông đấy. Ghi nhớ. Nghỉ ngơi cho thật tốt! Tớ về kiểm tra mất miếng thịt nào thì lấy mạng ra đền nhé!"

Tạ Tuyết Cẩn cười khổ: "Phải đến mức vậy sao?"

Tôi nâng giọng: "Đương nhiên! Phạt cậu tội không chăm sóc tốt bản thân. Ngủ đi, ngủ dậy rồi kiếm cái gì đó nóng nóng ăn. Cháo hoặc canh. Tốt nhất là cháo. Nhạt miệng nên ăn cháo loãng thôi. Không được đi ăn bún đâu đấy!"

Tôi nói vậy bởi vì cậu ta rất thích ăn bún. Lần nào rủ tôi đi ăn cũng dắt đi ăn quán bún cậu ấy yêu thích. Riết tôi bị ám ảnh nhẹ bởi món bún.

Tạ Tuyết Cẩn bên kia trề môi làm nũng: "Tại sao không được ăn?"

"Bún lạnh bụng. Nghe lời. Thôi nằm đó đi, tớ bảo Ôn Tử Tranh đi mua cháo đem qua cho cậu, lỡ làm phiền cậu ta rồi, phiền thêm một lần nữa cũng được, có gì báo đáp sau."

"Cũng được."

"Nghỉ ngơi đi nhé! Tạm biệt!"

Tôi cúp máy, thở dài một hơi. Nhắn cho Ôn Tử Tranh nhờ vả mua cháo cho Tuyết Cẩn, bị cậu ta rên rỉ không có thời gian, còn phải đi hẹn hò... Một hồi sau liền bị sự cường thế đập tiền vô tài khoản mà xách mông chạy đi mua cháo.

"Chị thực quan tâm Tuyết Cẩn học tỷ." Cố Hinh Nguyệt ngồi một bên thừ người ra, bĩu bĩu môi, giọng có chút chua.

"Tất nhiên, tôi chỉ có một người bạn tâm giao, không quan tâm cậu ấy thì quan tâm ai." Tôi nghiêng đầu, tỏ ý việc đó vốn dĩ như vậy.

"Ai được chị quan tâm, sẽ rất hạnh phúc."

"Vậy sao? Tôi cũng nghĩ vậy. Họ đối xử tôi như thế nào, tôi đáp lại như thế." Tôi đáp lời.

"Sơ Lam cũng vậy sao?" Cố Hinh Nguyệt cất lời, đây là điều thắc mắc rất lớn của Cố Hinh Nguyệt trước giờ.

Tôi đặt điện thoại lên bàn, uống một ngụm nước. Đến khi Cố Hinh Nguyệt tưởng chừng phải chuyển đề tài thì tôi gật đầu: "Đúng vậy!"

"Vậy tại sao lúc đó hai người lại chia tay?" Cố Hinh Nguyệt chăm chú nhìn tôi, như muốn tìm kiếm bí mật nào đó.

"Đại khái đã yêu thầm trong vô vọng quá lâu, lâu đến mức quen thuộc với cảm giác lúng túng và khó chịu. Đôi khi tôi cảm thấy bản thân đang chờ đợi sự tuyệt vọng thực sự. Sơ Lam lựa chọn không chia tay bạn trai cậu ấy, tôi không thể dùng dành nghĩa bạn bè tiếp tục mối quan hệ đó, mỗi ngày nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác." Tôi tự nói với mình như vậy, bên ngoài trông thực bình tĩnh nhưng khóe miệng mang theo nét khổ sở phảng phất.

Thời gian luôn lạnh lùng như vậy, có thể dễ dàng thổi bay cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm.

"Cậu ấy đã rời đi, không để lại tin tức gì. Trách tôi lãnh khốc, trách tôi tàn nhẫn. Không lâu sau đó. Đúng vậy, là ngày em đưa tôi vào bệnh viện. Chính vì tôi nghe Tuyết nói cậu ấy đã kết hôn."

Nhìn đi, bất quá chỉ là mối tình đầu non trẻ mà thôi, người từng nói sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, bảo vệ tôi, đảo mắt một cái liền ngã vào vòng tay người khác.

Nhìn đi, chính tôi cũng vậy, tôi từng thề nếu không phải người sẽ không động tâm, lời thề như vậy, cũng dần tiêu tán như cát trong tay.

Cố Hinh Nguyệt cẩm nhận tâm trạng tôi sa sút, muốn đổi chủ đề, lại nhìn không được tiếp tục: "Vậy chị…"

Tôi liền ngắt lời, tôi biết em ấy muốn nói đến điều gì.

"Bây giờ cậu ấy đã kết hôn, có một gia đình hạnh phúc, tôi thực sự đã an lòng. Dù sao trước kia chúng tôi cũng là bạn tâm giao. Hơn hết tôi rốt cuộc cũng chân chính giải thoát, sẽ không để bản thân bị vây nhốt trong trong kén nữa, hết hi vọng mới hết trói buộc."

"Vậy còn em thì sao?" Cố Hinh Nguyệt thấp giọng, nửa muốn nghe đáp áp thật lòng, nửa lại sợ hãi.

Tôi trông thấy sự dè dặt đó, có chút đau lòng. Kỳ thực Cố Hinh Nguyệt rất ưu tú, một chút cũng không nên xuất hiện dáng vẻ tự ti đó. Như vậy càng khiến tôi tự trách bản thân mình.

"Không phải em đang cảm nhận điều đó sao? Em đối xử với tôi như thế nào. Tôi cũng đồng dạng."

Cố Hinh Nguyệt nghe vậy cúi đầu thật thấp, chăm chú nhìn mũi châm của mình, chu môi đáng thương: "Nhưng lúc trước em có nấu ăn cho chị đâu. Bây giờ chị đối xử tốt với em, ngày nào cũng nấu cho em ăn mà."

Tôi thở dài, hai chúng tôi giống như khác tần số sóng âm vậy, ông nói gà bà nói vịt: "Cô nên phân biệt rõ công ra công tư ra tư. Tôi đây nếu không nấu thì tôi và cô sẽ phải ăn mì gói cả ba tháng hoặc đói chết. Tôi không có sự lựa chọn, hiểu không. Cô cứ tiếp tục đi, tôi đi nấu bữa trưa."

Nói rồi tôi đi thẳng vào trong bếp, ngồi đó một lát nữa tôi sẽ phát điên với máy phát mười vạn câu hỏi vì sao đấy.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16