Bách Hợp Tiểu Thuyết

Hẹn gặp tâm sự

431 0 3 0

Ting…ting…

"Cậu có rảnh không?"

Tôi nhìn tin nhắn hiện lên trên màn hình, là Tuyết Cẩn. Tôi gần đây không được khỏe lắm nên không có liên lạc nhiều, đã ba tháng nay tôi chưa gặp cậu ấy.

Sau khi có giấy báo đậu đại học. Hai chúng tôi, mỗi người đều học ở mỗi thành phố lạ lẫm. Mỗi năm chỉ có thể đợi kỳ nghỉ Tết mới gặp lại. Hiện tại đều trở về quê hương, nhưng vẫn như cũ khó hẹn gặp mặt.

Chúng tôi đều là những người lãnh đạm, không như những cặp bạn bè khác, vui vẻ kể chuyện linh tinh hằng ngày với nhau. Dù có xa nhau cách mấy, khi gặp lại vẫn ấm áp như ngày đầu. Cùng nhau uống chút trà đắng tâm sự về cuộc sống, những băn khoăn, phiền muộn.

Giao ước ngầm của tôi và Tạ Tuyết Cẩn.

Im lặng, tức là vẫn ổn.

Một trong hai bên chủ động liên hệ, tức là đã xảy ra chuyện.

Nhìn đồng hồ, chỉ mới sáu giờ tối, vẫn còn rất sớm. Tôi chậm rãi gõ gõ vài từ phát lại.

"Tớ rảnh, có chuyện gì khiến cậu phải tìm tớ vậy?"

"Không có việc gì thì không thể gặp cậu ư?"

Tôi ngẩn người. Không biết cậu ấy tâm trạng đang vui hay buồn, giọng điệu có chút khác lạ, không suy nghĩ nhiều đáp: "Tất nhiên đều được!"

"Haha. Đùa cậu thôi! Tâm trạng không tốt. Muốn đi uống chút gì với tớ không?"

Giải sầu ư?

Là gia đình, công việc hay tình cảm?

Tôi nghĩ Tuyết Cẩn chắc đang phiền muộn về chuyện tình cảm rồi. Ba tháng trước còn đang tìm cớ từ chối chàng trai nhỏ hơn bốn tuổi theo đuổi. Không biết hiện tại như thế nào.

"Cậu muốn uống gì?"

Tôi sợ cậu ấy không hiểu ý tôi. Lại nhắn thêm hai dòng.

"Bia?"

"Hay rượu?"

Đợi một lúc lâu sau, cậu ấy mới nhắn lại. Trả lời cũng như không: "Tùy cậu."

"Cậu đang ở đâu vậy?"

"Công ty."

"Vẫn chưa tan làm à?"

"Chưa, mới kết thúc, còn đang dọn dẹp."

"Được rồi, uống bia đi. Cậu và tớ chưa ăn gì, uống rượu vô dễ say lắm. Mấy giờ thì cậu về?"

"Tầm bảy giờ là đến chỗ cậu đó."

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, nếu cậu ấy lên chỗ tôi, thì khi trở về cách nhà cậu ấy khá xa. Nhưng chỗ tôi thì nhiều quán ăn đêm hơn.

"Cậu có đặc biệt muốn ăn gì không?"

"Không cần đâu, tìm đại loại quán nào yên tĩnh là được."

"Được rồi, vậy gần tới giờ tớ đến đó trước rồi nanh địa điểm cho cậu nhé."

"OK"

"Lát nữa gặp."

"Lát nữa gặp."

Nhìn đồng hồ, thời gian vừa vặn để tắm rửa. Tắt laptop sau đó mở tủ lấy y phục, bước vào nhà tắm.

Nếu hẹn với người khác tôi sẽ đến sớm mười lăm phút. Còn cậu ấy, tôi nghĩ nhiều nhất là năm phút. Cậu ấy toàn bắt tôi phải đợi hơn nửa tiếng. Vì vậy không gấp gáp lắm.

Năm xưa chúng tôi thường đi uống ở quán nhỏ gần bờ sông, rất yên tĩnh, tựa như một quá rượu không tên bí ẩn, chỉ có dân thổ địa mới biết nó. Sau này không biết vì chuyện gì đó, chủ quán đã bán đi, bây giờ trở thành văn phòng bất động sản.

Căn cứ bí mật không còn, tôi đi uống cùng Tuyết Cẩn, tùy tiện lựa chọn quán nào đó khẩu vị ổn là được. Vì không ai có thể mang lại vị rượu và đồ nhắm như quán cũ đó.

Đúng như người ta thường nói, những thứ gọi là kỷ niệm mặc dù không còn nữa, ta cũng không nguyện thử lại một cái tương tự vậy.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16