Bách Hợp Tiểu Thuyết

Tình yêu bị bỏ lỡ

432 0 3 0

Cho đến khi không khí càng rộn ràng hơn, mọi người đều đi ăn sáng, chỉ có mình tôi và Tuyết Cẩn trầm mặc ngồi đây.

"Cậu mau đi ăn sáng đi, dạ dày không tốt không nên để bụng đói."

Tôi đẩy đẩy Tạ Tuyết Cẩn để cậu ấy quay về. Tuyết Cẩn ban đầu không chịu đi, tôi đành phải đi về cùng cậu ấy. Nhưng không muốn để người khác thấy bộ dạng thảm hại này, nhờ Tuyết Cẩn đem gì đó về ăn tạm là được.

Tôi bước về phía lều, mọi người đều đang tranh thủ dọn dẹp để tháo lều, làm công tác trả đồ. Lúc đó Sơ Lam vừa bước ra, tôi cố gắng cười một cái. Tôi lúc nãy trên đường về đã công tác tư tưởng biết bao nhiêu lần, cố gắng trở về bình thường.

Nhưng Sơ Lam lại né tránh, ánh mắt ảm đạm nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, tránh khỏi tầm mắt của tôi, không nói lời nào bước ra ngoài.

Tức thì, tựa như một chậu nước lạnh tạ vào trên người tôi. Dù tôi cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng cậu ấy không muốn như vậy.

Nụ cười cứng ngắc trên mặt, tôi nghe thấy tiếng Hoắc Minh kéo Sơ Lam cùng đi ăn sáng. Toàn thân tản ra tuyệt vọng và chui vào lều. Tôi không muốn khóc nữa, tôi không phải một người yếu đuối.

Bắt đầu dọn dẹp hành lý của mình, xong ra ngoài vệ sinh cá nhân, nhìn trên gương phản chiếu một thân thể tàn tạ, da không còn khí huyết đến trắng bệt, mắt sưng húp, cổ và xương quai xanh ẩn ẩn tím. Chẳng trách Tuyết Cẩn lại tức giận. Vì vậy tôi cẩn thận hơn, nhìn ngó xung quanh rồi chạy nhanh về lều.

Tuyết Cẩn đem một chiếc bánh ngọt cho tôi, tôi gật đầu cảm ơn và hỏi mượn áo khoác của cậu ấy, vì áo khoác của tôi không có cổ, mang vào vẫn thấy được những đóa mân côi kia.Tuyết Cẩn không ngại về lều đem áo cho tôi mượn.

Tôi và Sơ Lam bắt đầu né tránh nhau, đến khi rời đảo, lên xe trở về trường, hai tôi cũng không như trước ngồi chung.

Tôi cười cười vẫy tay tạm biệt Tuyết Cẩn, cậu ấy bất giác nhíu mày nhìn tôi một cái rồi nhìn sang bên cạnh. Thanh âm không lớn không nhỏ, lại vừa vặn có thể để cho tôi cùng Sơ Lam gần đó nghe được.

"Đừng cố cười nữa, còn khó coi hơn khóc."

Trông thấy tôi vẫn đứng bất động, Tạ Tuyết Cẩn bản năng tiến tới: "Mặc."

Tôi chậm rãi lắc đầu: "Không sao, cậu về trước đi."

Tạ Tuyết Cẩn cố ý kéo ngón tay tôi: "Có muốn tìm nơi nào đó giải sầu không?"

Tôi gật đầu. Vì tôi cũng muốn vậy, nếu không thoát khỏi ám ảnh này, tôi sẽ không thể nào trở lại như trước được mất.

"Chỗ cũ nhé!" Tuyết Cẩn trông thấy người nhà đến đón, vẫy tay tạm biệt tôi.

Tôi đương lái xe quay về, Sơ Lam đã chặn lấy đầu xe. Tôi buồn bực hỏi: "Cậu lại muốn gì nữa?"

Sơ Lam nhìn tôi chăm chú, không muốn thấu triệt tôi vậy. Cậu ta không nói, tôi cũng chẳng muốn nghe.

"Không có việc gì thì tránh đường."

Nhưng Sơ Lam vẫn đứng đó, một lúc sau mới thốt lên: "Xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu."

Tôi sững người một lúc rồi gật đầu. Tôi không muốn nói gì thêm. Vì chính ánh mắt của Sơ Lam bây giờ hoàn toàn là tự trách. Có lẽ cậu ấy phát hiện ra vết máu đó không phải là của cậu ấy.

Tôi muốn đi về. Sơ Lam vội vã đuổi theo.

"Mặc, cậu không muốn nói gì với tớ sao?"

Muốn tôi nói gì bây giờ. Tôi bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, không tỉnh lại càng tốt.

"Cậu muốn tôi nói gì? Cậu say và tớ cũng vậy. Đừng tự trách, là tớ có nhu cầu, cậu giúp tớ giải quyết, có qua có lại thôi. Như cậu nói, trước đây như thế nào, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy."

"Cậu…cậu không cần tớ chịu trách nhiệm sao?" Sơ Lam nghe vậy lúng túng ngập ngừng.

Tôi bật cười chua xót: "Lam, tớ và cậu đều là nữ nhân, có thể kết hôn sao? Huống hồ, tớ không coi trọng trinh tiết."

Cảm thấy bản thân quá đáng khinh. Sơ Lam kéo tôi vào dục vọng, lại tự trầm mê trong đó vô pháp khống chế, thậm chí còn đem bản thân lần đầu tiên cho đi ra ngoài. Thời đại này kia một tầng mỏng thật ra vẫn có ý nghĩa. Chỉ là đối với tôi, tôi không để ý chính mình lần đầu tiên cho ai, thứ tôi để ý là người kia có trân trọng mình hay không.

Chính là một hồi nối tiếp sai lầm. Một bước sai, ngàn bước vẫn sai, không thể vãn hồi.

"Cậu cũng quá tốt bụng rồi, có ai lại tìm tình một đêm đòi chịu trách nhiệm cơ chứ?" Nhìn Sơ Lam muốn nói gì nữa nhưng tôi gạt đi. Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi. Không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Thứ Sơ Lam lấy đi, không phải tấm màng quý giá, cũng không phải chân tình, mà là dũng khí của tôi. Hết tình cạn nghĩa, có thể tìm một người mới yêu thương mình hơn. Nhưng dũng khí đã mất đi, đến yêu một ai khác, cũng không dám thử.

Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, tôi tất nhiên không phải vì chuyện đó mà tức giận hay xa lánh cậu ấy. Hai tôi vẫn giữ mối quan hệ bạn bè bình thường. Thời điểm này rất quan trọng, tôi không muốn chúng tôi càng áp lực. Tình cảm không phải là tất cả của đời người, trong những thời điểm nhạy cảm, phải tự giác vấn đề gì nào quan trọng nhất.

Sơ Lam muốn tôi học cùng cậu ấy, tôi không nghi ngờ gì đồng ý.

Nhưng cậu ấy đã thất hứa. Tôi cũng không tìm cậu ấy chất vấn.

Không phải tôi không quan tâm cậu ấy. Chỉ là tôi không đặt cậu ấy ưu tiên lên đầu như trước nữa.

Hai tôi ôn thi đến tối tăm mặt mũi. Tôi không cùng lớp luyện thi với cậu ấy, số lần gặp mặt ít đi, đến ngày thi cũng vậy, vì chúng tôi không thi cùng trường.

Chúng tôi chỉ gặp nhau lần cuối vào hôm tốt nghiệp. Sau đó không còn liên lạc với nhau nữa. Cậu ấy cắt đứt hết tất cả, mạng xã hội cũng xóa, số điện thoại cũng đã đổi. Nhà cậu ấy cũng chuyển đi, không còn chút vết tích nào sót lại. Sạch sẽ biến mất.

Nhiều lúc tôi mơ màng nghĩ cậu ấy có thực sự sống trong thế giới thực không. Tựa như cơn gió đến và đi, vô hình vô ảnh.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16