Bách Hợp Tiểu Thuyết

Tránh né

517 0 3 0

Tôi loay hoay dọn dẹp dụng cụ. Cả lớp mỗi người một tay cùng nhau dọn dẹp tất cả. Trời quá tối nên rác chỉ có thể dùng tay nhặt, ngày mai sẽ dọn dẹp kỹ hơn. Tình cảnh ai nấy lảo đảo ngả ngả nghiêng nghiêng nhặt rác trông rất buồn cười. Tôi uống cũng nhiều nhưng tửu lượng của tôi vốn dĩ khá hơn. Vẫn có thể đi trên một đường thẳng. Mọi người khoác vai nhau từng nhóm đi đến khu vực vệ sinh công cộng rửa tay, rửa mặt cho tỉnh táo. Chỉ còn vài người trong ban hậu cần vẫn tích cực dọn dẹp.

Tôi ôm thùng giấy, keo dán, kéo… đặt ở lều trung tâm. Rót một ly nước uống lấy sức, còn dư sẵn tiện rửa tay.

Bỗng một lực đạo kéo tôi về phía lều. Tôi vung tay ra giật ra thì thấy người đó là Sơ Lam, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt giận hờn. Tôi không biết cậu ấy giận dỗi vì điều gì.

Là tôi hay Hoắc Minh làm cậu ấy giận.

Ánh mắt như dã thú bị thương khiến tôi mềm lòng, mặc cậu ấy kéo tôi đi.

Sau này chợt nhớ lại, tôi chỉ có thể cười khổ. Lúc đó tôi không nên mềm lòng như vậy.

Nhưng tôi biết rõ, tôi vô pháp chống lại yêu cầu của cậu ấy. Cậu ấy đối với tôi, sức hút cực kỳ mãnh liệt.

Khóa chặt lều lại, hai tôi cùng ngã xuống, lực đạo bất ngờ khiến lưng có chút ê ẩm. Sơ Lam mang theo tấm nệm đa năng để lót nên nằm cũng thoải mái hơn các lều khác. Cậu ấy mạnh bạo đè tay tôi xuống, khóa chặt người tôi, không cho tôi vùng vẫy.

"Rốt cuộc cậu lại sao vậy?" Tôi không nhịn được chất vấn, hành vi bây giờ của cậu ấy rất thô lỗ, tựa như một người xa lạ.

"Cậu đã hứa viết tâm thư."

Thanh giọng của Sơ Lam không lớn, mang theo mùi cồn thoang thoảng, khiến đầu óc mê muội, tựa như đứa trẻ làm nũng vì không giành được món đồ yêu thích.

"Tớ đã viết."

"Cậu nói dối. Nhìn thẳng mắt tớ và thành thật, cậu không viết đúng không?"

Tôi nhìn cậu ấy, lắc đầu: "Đã viết. Cậu không tin thì tùy."

"Vậy tại sao chỉ đọc có 39 bức thư hả?"

Cậu ấy đếm ư? Tôi nhớ lại lúc nãy Sơ Lam ngồi phía dưới không nói chuyện, không đùa giỡn. Chỉ im lặng uống rượu và nhìn tôi.

"Có lẽ cậu đếm nhầm rồi. Đều đủ 40 bức thư."

"Vậy cậu đã viết cho ai? Là tớ hay là cậu ta? Tạ Tuyết Cẩn. Đúng rồi, cậu chỉ viết cho mỗi Tuyết của cậu mà thôi. Tại sao lại không viết cho tớ? Tớ không quan trọng bằng Tạ Tuyết Cẩn? Hay cậu đồng ý với lời tỏ tình cậu ta rồi."

Tuyết của cậu. Logic gì đây? Ai cũng biết lá thư đó của Tuyết Cẩn đơn thuần chỉ là cảm ơn thôi.

Ngày thường cậu ấy rất nghiêm chỉnh, rượu vào lại càng trẻ con, càng không nói lý.

Cậu hỏi quá nhiều. Vấn đề cũng quá nhiều. Không ai đi chấp kẻ say cả. Tôi lựa chọn im lặng không trả lời.

"Nói đi, tớ thật sự không quan trọng với cậu sao?" Sơ Lam vẫn lè nhè bên tai. Tôi không biết cậu ấy còn có mặt này. Cố chấp bướng bỉnh.

Tôi hít một hơi, trả lời: "Không phải. Cậu rất quan trọng."

"Vậy tại sao cậu viết rồi lại không đọc? Hối hận? Hay bị Tuyết Cẩn làm cho cảm động hả?" Tôi bất ngờ nhìn cậu ấy, lẽ nào là lớp phó nói. Nhưng bức thư đó không ghi người gửi mà. Tôi không trả lời, lúc này chỉ suy nghĩ về việc tại sao Sơ Lam biết tôi không đọc. Lúc đó tôi đã rất cẩn thận.

Hơi thở của Sơ Lam kề sát vào tai tôi, khẽ phun ra vài từ: "Đừng loạn nghĩ lý do, tớ biết cậu có viết cho tớ."

Nếu biết tôi có viết thì lúc đầu cậu hùng hổ như vậy làm gì? Ngày càng khó hiểu.

"Cậu gan nhỏ tớ biết. Bất quá tớ cho cậu thêm cơ hội lấy công chuộc tội." Sơ Lam nói chuyện, phả hơi thở vào bên tai tôi.

"Chỉ mình tớ nghe là được."

Để tôi thốt ra ba chữ đó. Thà tôi chối không viết còn hơn.

Não vừa nghĩ thì miệng đã thốt ra: "Tớ không viết cho cậu."

Sơ Lam nghe xong liền nhạt nhẽo cười: "Lúc nói có viết, lúc nói không viết. Thấy tớ say nên định qua loa lừa tớ đấy à! Xem tớ đã tìm được gì?"

Lục lọi tờ giấy trong túi giơ lên trước mặt, cậu ấy mở đèn đủ để tôi nhận thức được lá thư chính tay tôi viết.

"Chỉ gửi cho Tuyết Cẩn thì dòng cuối cùng là gì đây? Không phải gửi tớ cậu muốn gửi nó cho ai hả? Tiểu học muội sao?"

Tại sao nó lại ở đây? Tôi quyết tâm không nhận: "Không phải. Chỉ viết bừa thôi!"

Sơ Lam nheo mắt tức giận, quăng tờ giấy kia và điện ra sau, ghì chặt tôi xuống. Hai cơ thể rất gần nhau, tôi rõ ràng nhận được con ngươi như ngọn lửa, rất mê người, cũng rất đáng sợ làm người khác e ngại dừng bước.

"Mặc, miệng mồm của cậu ngày lợi hại rồi đấy. Cậu học hư từ ai, đã biết nói dối tớ. Là Tạ Tuyết Cẩn kia dạy cậu?"

Lông mi thon dài dưới ánh đèn mờ khẽ rung rẩy, khép hờ không dám nhìn thẳng. Sơ Lam đôi khi nghiêm túc đến đáng sợ.

"Không phải, Tuyết không có…"

"Hửm? Lại là Tuyết, cậu lúc nào cũng bênh vực Tuyết. Ngoài Tạ Tuyết Cẩn cậu còn giao du với ai nữa, nói đi! Không phải cậu nói tớ là tri kỷ của cậu sao. Không phải cậu nói cậu sẽ không buông tay tớ ra sao. Đều dối trá!"

"Không…không có ai cả." Tôi có chút nghẹn uất, cậu ấy muốn ép tôi đến mức này sao.

Sơ Lam như đạt được mục đích, tay cũng thả lỏng tôi ra.

"Còn không chịu nhận là cậu tỏ tình với tớ, bút tích này chính là của cậu!"

Cậu ta đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao? Mới lúc nãy còn bộ dạng muốn bóp chết tôi, bây giờ lại trở về như cũ ôn nhu như nước.

Đa nhân cách?

Ánh mắt kiên quyết không chịu thua, tôi không thể vì sức ép của cậu ấy mà đầu hàng.

Nhưng chưa ra quân đã bị địch tập kích không còn manh giáp.

"Thích tớ đến vậy ư?" Đôi môi hơi nhếch lên, ánh mắt phong tình dụ hoặc cảm giác, ý cười tràn đầy.

"Không…" Tôi cơ hồ phản bác lại tất cả cậu hỏi của cậu ấy. Không nhận, chết cũng không nhận.

"Haha. Miệng nhỏ này lại học hư rồi. Phải trừng phạt!"

Không chịu nói ai người dạy hư cậu, Tuyết Mặc, là cậu tự chuốt lấy. Sơ Lam khẽ cười yêu mị, nhân men say mà khàn khàn thổi qua tới, làm thân thể tôi run lên. Ngay sau đó bỗng nhiên thả tôi ra. Chưa kịp lấy lại tư thái bình thường thì đã ngồi hẳn trên người tôi. Áp lực còn lớn hơn tư thế trước đó.

Sơ Lam âm hiểm nghĩ đến cảnh tràng tôi bị cậu ấy hôn đến mềm nhũn trong lòng. Kích thích cường đại, không tính toán khắc chế cho nên vừa suy nghĩ xong cũng liền thật sự hôn xuống. Đây là nụ hôn đầu của tôi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16