Bách Hợp Tiểu Thuyết

Tình yêu khiến người ta điên cuồng

572 3 3 0

Đêm nay tôi vẫn không ngủ được, thuốc đã bị Tuyết Cẩn cầm đi. Tôi căng mắt thức trắng đến khi đau nhức không thể chịu đựng được nữa. Bất giác thiếp đi.

Lần này, không phải mơ về Sơ Lam nữa, mà là nữ nhân điên cuồng Cố Hinh Nguyệt.

Khung cảnh trở về đêm hôm ấy. Mọi người đều nắm tay vui vẻ nắm tay trở về. Tôi cùng Triệu Nhất Phàm đi lấy xe, bắt đầu trở về.

Cố Hinh Nguyệt trên đường về đều một mực yên tĩnh, không còn hoạt bát như trước, chúng tôi tạm biệt trong không khí trầm mặc. Mỗi người đều một suy nghĩ riêng.

Tôi không biết được.

Cố Hinh Nguyệt lúc đó đã trông thấy tất cả, tay bóp chặt, con ngươi đều lộ ra vẻ khát máu.

Tôi dường như đã kích thích bản năng săn mồi của Cố Hinh Nguyệt.

Truyền thuyết có nhắc về một sinh vật kỳ bí, đối thủ của ma cà rồng – người sói. Không ai biết rõ khi người sói biến hình vào lúc nào. Nhưng nhiều người nói rằng người sói biến hình vào đêm trăng tròn khi hoa phụ tử nở.

Mà đêm nay, vừa vặn là trăng tròn.

Tôi vừa vào đến phòng đã bị Cố Hinh Nguyệt đè ép lên tưởng, một lần nữa cảm giác bị áp bức ùa về khiến tâm tình tôi lại càng tệ hơn.

"Buông ra."

"Không buông." 

Cố Hinh Nguyệt càng ngoan cố, em ấy cao hơn tôi, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, ánh mắt kia cực kỳ giận dữ. Tôi còn chẳng biết nguyên nhân em ấy làm thế này.

"Cố. Hinh. Nguyệt." Tôi gằn từng chữ, nếu em ấy còn tiếp tục như vậy. Tôi không nghĩ mình sẽ làm những gì đâu. Tôi không ôn hòa như vẻ bề ngoài, tôi chỉ là kìm nén sự điên cuồng của mình không để bộc phát.

Nhưng cơ bản, sẽ có người nào đó, so với tôi càng điên cuồng.

"Tuyết Mặc. Chị cố ý khiêu khích tôi đúng không?"

"Tôi khiêu khích gì em?" Tôi quả thật không hiểu ý em ấy là gì.

"Chị đừng giả ngốc. Dù tôi có cố gắng bao nhiêu. Chị vẫn bộ dạng chán ghét tôi cùng cực phải không? Cố ý mang tôi theo để xem chị và bạn trai tình tứ chứ gì? Muốn tôi chết tâm. Haha. Tuyết Mặc, chị đã đạt được mục đích rồi đó."

Cố Hinh Nguyệt mắt đỏ hoe, đau đớn nhìn tôi. Nếu không nhầm, tim tôi lúc này cũng nhói lên một chút.

Tôi chìm trong cảm giác tội lỗi, vì vô tình tổn thương cô gái kia mà đứng sững người. Không ngờ lại kích thích Cố Hinh Nguyệt hơn. Em ấy thấy tôi không phản bác gì, tức là những suy đoán của em ấy đều đúng.

Tôi nhìn thấy trong con ngươi kia là ghen tị, là hận thù.

Vì yêu mà hận. Không biết sao lúc đó những từ này lại xuất hiện trong đầu. Tôi không nghĩ mình lại có cảm tình với em ấy. Chưa phải là yêu, ít nhất cũng không ghét như thường ngày tôi thể hiện.

Tôi vẫn chưa quên được Sơ Lam, tôi biết điều đó nên không thể chấp nhận bản thân sa vào tình ái với ai khác.

"Vậy thì sao? Em đoán đúng rồi. Tôi vốn là một người máu lạnh như vậy. Mỗi ngày nhìn thái độ không nóng không lạnh của tôi với em, em nên tự hiểu đi chứ. Tôi sẽ không yêu ai khác. Nên hãy dừng lại đi, đừng để tôi càng chán ghét hơn."

"Dừng lại. Mặc, chị đang sợ tôi đúng không. Chị không phải chán ghét, mà là đang trốn tránh. Chị sợ phải lòng tôi có phải không?

Tôi dùng hết sức lực đẩy Cố Hinh Nguyệt ra, vô tình khiến em ấy lưng em ấy va vào thành bàn. Nhưng tôi đè nén cảm giác muốn đỡ em ấy dậy. Giọng nói khinh thường: "Em hoang tưởng à. Tôi muốn chính là muốn em biến mất khỏi tầm mắt tôi. Đừng bám lấy tôi nữa."

Cố Hinh Nguyệt chống tay đỡ lấy thân người, từ trong túi lấy ra vật gì đó. Cười đến mỹ lệ, lại phảng phất vài tia yêu dã, trong ánh đèn vàng nhạt hắt lên từ phòng đối diện, lại càng thêm đáng sợ.

"Haha. Chị muốn tôi biến mất. Được thôi. Tôi càng muốn chị hận tôi. Để chị mãi mãi không thể quên tôi được."

Tôi còn chưa biết lời kia của Cố Hinh Nguyệt là có ý gì, bỗng nhiên trông thấy em ấy cắn một cái gì đó, sau đó cưỡng hôn tôi, đem vị ngọt của con nhộng kia truyền qua.

"Ưmmm…" Tôi cật lực giãy giụa, đến một lúc sau, phát hiện bản thân càng vô lực, người trước mắt lưu quang cũng trở nên mê ly, thần sắc đều ẩn đỏ nóng bỏng. Hôn đến thở dốc, Cố Hinh Nguyệt mân mê khóe môi, thân thể cũng bắt đầu dán lên, cơ hồ ma sát bên ngoài vẫn không đủ.

Tôi móng tay bấm vào da thịt lấy về một tia tỉnh táo, khàn khàn hận ý: "Em dám bỏ thuốc tôi."

Nhưng tôi biết chẳng hù dọa được ai, vì không còn sức lực, âm lực không còn, tựa như miêu nhi làm nũng với chủ nhân, càng khiến Cố Hinh Nguyệt thích thú.

"Haha. Không phải chị chán ghét tôi sao. Hôm nay tôi sẽ cho chị biết, chân chính làm yêu cùng người mình hận là gì? Chị nói xem, có thể cơ thể rất nóng, rất khát khao được động chạm đúng không?"

Tôi nghe thấy người kia không tránh né mà sẵn sàng thừa nhận, tia sinh khí còn lại cũng dần lụi tàn: "Tôi hận em. Cố Hinh Nguyệt. Sau hôm nay em nên cút thật xa, đừng để tôi trông thấy em nữa. Tôi sẽ giết chết em."

Cố Hinh Nguyệt ngửa đầu cười to, ánh mắt rét lạnh: "Được. Tôi còn muốn chết trong lòng chị đâu. Càng hận. Chị càng mãi mãi không thể quên tôi được."

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16