Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chúng ta cùng nhau xếp đá nhé!

564 0 3 0

Lúc tôi tỉnh dậy Sơ Lam vẫn còn ngủ, có vẻ cậu ấy muốn ngủ nướng. Sau khi vệ sinh cá nhân quay về thì tôi không thấy cậu ấy ở đó nữa. Chần chừ lấy viên đá trong ba lô ra, tôi nghĩ nghĩ một chút rồi nhét vào trong túi, đi ra bãi biển. Có lẽ tôi tiếc tiền mua nó nên mới có động lực lết thân tàn của tôi từ bãi cắm trại ra tới bãi đá vừa xa vừa lạnh đó.

Khí trời buổi sáng đặc biệt mát mẻ trong lành, bao bọc xung quanh là thảm cỏ xanh mướt và vườn hoa rực rỡ. Xuyên qua con đường nhỏ quanh co là những ngôi đình lợp lá tranh, hai bên đường trồng rất nhiều dừa, trên ngọn cây đầy ắp các trái dừa thuần một màu xanh biếc.

Mặt trời vừa lên, sáng chói cả một khoảng trời. Tôi hướng ra phía đám đông, chọn một góc bằng phẳng ngồi xuống. Từng viên đá chồng lên, chồng lên, đến viên đá của tôi, lại ngã xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Tôi cơ hồ muốn từ bỏ.

Có lẽ mong ước của mình quá xa vời, không đợi đến sự ban phước, lời cầu xin đã không gửi đến được.

Tôi quyết tâm thử một lần nữa, lần cuối cùng.

Kết cục vẫn như trước.

Đôi khi điểm đầu và điểm cuối đã định sẵn, chỉ là muốn đi đường thẳng hay đường gấp khúc mà thôi.

Tôi cầm viên đá của mình đứng lên, thần không ủng hộ, bản thân tự nỗ lực là được. Tự nhủ như vậy nhưng tôi biết cảm giác não nề trong đầu là gì.

Bàn tay lạnh lẽo nắm tay tôi lại. Âm thanh lạnh nhạt quen thuộc.

"Để tớ xếp giúp cậu."

Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ đến tìm tôi.

"Cậu không phải xếp cùng Hoắc Minh ư?"

Sơ Lam nhìn tôi, ánh mắt sắt bén như muốn bổ đầu tôi ra làm hai xem bên trong chứa gì.

"Ai bảo với cậu tớ xếp cùng hắn ta."

Vậy ra là đến xếp đá cùng với mình ư? Tôi sững một hồi. Nỗi buồn man mác lúc trước vì câu nói này mà biến mất, thoạt có tinh thần trở lại. Tựa như đi muốn ngất đi trong sa mạc, lại thấy được ốc đảo.

Sơ Lam cuối cùng không chịu nổi vẻ ngốc nghếch của tôi nữa mà kéo tôi ngồi xuống. Cầm tay tôi xếp từng viên đá thật vững chắc. Tôi do dự đặt viên đá cuối cùng lên.

Đừng ngã, làm ơn!

Một phút trôi qua.

"Làm được rồi!"

Tôi cuối cùng cũng nở nụ cười. Thật may mắn! Con đường này đã có chút hi vọng, phần còn lại, dùng bản lĩnh đạt tới.

Cậu ấy quỳ một chân nghiêng người về phía trước, chạm vào cọng tóc đang bay xuề xòa của tôi vén ra sau, ánh dương xuyên qua từng đường nét trên gương mặt ấm áp. Tôi cực thích hành động này, không quá lộ liễu, lại rất chân thành. Hai tôi đối diện nhau, cảm nhận được trong ánh mắt đối phương đều tràn đầy hình ảnh của mình, từng cọng mi mắt cong dài, môi mỏng nhẽ nhếch lên, vì lạnh mà thở ra làn khói.

"Về thôi, chuẩn bị tới giờ ăn sáng rồi."

Sơ Lam nắm tay tôi đứng dậy, hai tôi đi được một đoạn ngắn thì trông thấy có người đang chăm chú nhìn tôi.

Hoắc Minh, trên tay hắn vẫn cầm viên đá, ánh mắt hờn giận nhìn về phía cậu ấy. Còn Tuyết Cẩn, tập trung nhìn về hai bàn tay đan vào nhau, trầm tư suy nghĩ gì đó. Tôi chột dạ muốn rút tay về, nhưng Sơ Lam cường ngạnh không thả. Kéo tôi lướt qua hai người đó thật nhanh không nói một câu gì.

Đến khi cậu ấy phát hiện tay bàn tay tôi bị nắm đến ửng hồng, vội vàng xin lỗi tôi: "Ngốc, đau tại sao không nói!"

Nhiều lúc tôi không biết cậu ấy có phát hiện ra điều tôi dấu diếm bấy lâu không. Hay chỉ mình tôi đơn phương nhất sương tình nguyện.

Cậu ấy quá khó đoán, khiến tôi không biết mình nên làm gì. Tôi khẽ lắc đầu rồi vào lều thu thập đồ đạc.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16