Bách Hợp Tiểu Thuyết

Luôn ẩn chứa ánh nắng trong khoảng trống của nỗi đau

409 0 2 0

Bên ngoài đã có vài nhóm tỉnh, cùng nhau chụp hình, nhìn ngắm bình minh lần cuối ở đây.

Tôi thẫn thờ đi đến một mõm đá yên tĩnh, từng tiếng khóc kìm nén nghẹn ngào. Nghe tiếng bước chân càng gần, vội vàng lấy tay chùi nước mắt, ngửa mặt lên trời cho nước mắt nuốt ngược vào trong. Bộ dạng thê thảm này, sao có thể gặp người được chứ.

"Cậu sao vậy Mặc?"

Là Tuyết Cẩn.

Nghĩ đến Tuyết Cẩn, nỗi uất ức vừa kìm nén cơ hồ lại vỡ òa, như muốn được giải bày.

"Không sao cả."

Tôi nói bằng âm mũi, Tuyết Cẩn cũng nghe ra sự bất thường, nắm tay kéo người tôi lại. Bàn tay chua xót sờ lên dấu tay còn in trên má tôi giận dữ.

"Là ai đánh cậu?"

Tôi không trả lời. Tuyết Cẩn chăm chú nhìn thân thể mảnh mai của tôi, trên cổ và xương quai xanh đầy vết hôn.

"Mặc, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Vết hôn kia? Kẻ nào dám làm việc này với cậu?"

Tạ Tuyết Cẩn vẫn hỏi, tôi vẫn im lặng không nói điều gì. Đau đớn khiến tôi mất đi tri giác, lời nói vô tình kia như nuốt lấy linh hồn tôi. Không còn để lại gì.

Sự quan tâm khiến tôi mủi lòng, dựa vào vai cậu ấy không ngừng khóc, cứ tưởng mình đã khô cạn nước mắt, nhưng tựa như dòng thác không ngừng chảy.

Mất đi Sơ Lam, tôi chỉ còn mỗi cậu, Tuyết Cẩn. Nếu một ngày cậu cũng rời đi. Tôi sẽ chẳng còn lại gì.

"Là cậu ta đúng không? Chỉ duy nhất cậu ta mới nhẫn tâm như vậy? Mặc, cậu nói đi. Đến lúc này rồi cậu vẫn còn bảo vệ cậu ta sao?"

Đánh sâu vào tim tôi không thở nổi. Ôm chặt lấy Tuyết Cẩn.

"Đừng nói nữa. Xin cậu, đừng nói nữa…"

Tuyết Cẩn thương xót cho tôi. Tôi biết, vì chỉ duy nhất cậu ấy biết được tôi đã trải qua những điều kinh khủng gì. Tuyết Cẩn vỗ nhẹ vai tôi an ủi.

"Thật ngốc, cậu ta căn bản không có tâm."

Tôi vội vàng phủ nhận: "Không phải đâu…". Sự quan tâm của tôi với Sơ Lam dường như là thói quen, dù thế nào tôi cũng không muốn ai nói không tốt về cậu ấy. Đêm qua, ai cũng sai cả, tôi càng phải chịu trách nhiệm. Vì tôi là người tỉnh táo, nhưng tôi lại chìm trong sự ích kỷ của bản thân.

Tạ Tuyết Cẩn cau mày lắc đầu, bóp chặt vai tôi, cầu mong tôi tỉnh táo lại.

"Cậu ta nếu thực sự quan tâm cậu, sẽ không mãi chơi trò mèo vờn chuột mà không chịu chia tay Hoắc Minh. Bốn năm. Cậu ta cũng thật ích kỷ, vừa muốn có bạn trai vừa muốn độc chiếm cậu bên mình."

"Chơi chán rồi, nhẫn tâm vứt bỏ cậu."

Như con dao đâm thẳng vào ngực tôi. Máu chảy đầm đìa.

"Thật sự chán rồi sao?" Một tia sinh ý cũng không còn, vô thức lẩm bẩm trong miệng. Chỉ là trò đùa thôi sao? Nói yêu tôi, cũng chỉ vì muốn giải tỏa dục vọng.

Mà tình cảm của tôi, một phân lượng cũng không có.

Nếu đã lừa gạt, tại sao không làm đến cuối cùng.

Để tôi sống trong giấc mộng không được sao. Tại sao cứ muốn vạch trần nó.

Đúng là những thứ có được quá dễ dàng, sẽ không bao giờ coi trọng.

Tuyết Cẩn im lặng ở bên an ủi tôi. Vỗ về tôi như người mẹ nâng niu con mình. Thanh âm dịu dàng đến mức tôi chìm vào giấc ngủ.

"Mặc, chỉ là giấc mộng thôi, đến lúc tỉnh rồi."

Giọng nói của Sơ Lam vẫn còn văng vẳng trong đầu.

[Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục được không?]

[Mặc, tớ yêu cậu]

[Bảo bối]

Nụ cười còn vương trên khóe môi. Bị sự thật vùi nát. Tình cảm thuần khiết ban đầu.

[Đê tiện]

[Cậu ta chơi chán rồi vứt bỏ cậu thôi]

Méo mó, xấu xí đến cùng cực.

[Là giấc mộng, chỉ là giấc mộng thôi]

Không có người tôi quý trọng Tuyết Cẩn, cũng không có người tôi vừa yêu vừa hận Sơ Lam.

Nên tỉnh lại rồi.

Tờ giấy này, cũng không nhất thiết giữ lại nữa. Nhìn nó, chỉ khiến tôi nhớ đến mình ngu ngốc đến nhường nào. Từng mảnh nhỏ vụn vỡ bay trong gió.

Mọi chuyện, sẽ nhanh chóng quay lại quy luật ban đầu.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16