CHƯƠNG 1
Từng tiếng đàn ngân vang, nhẹ nhàng, sâu lắng. Chủ nhân của những phím đàn ấy đang dùng đôi bàn tay kì diệu của mình mà chạm khẽ và thổi hồn vào từng phím đàn tưởng chừng như vô cảm xúc kia. Phòng trà yên ắng, vì mọi người đang tập trung. Có người thì chú tâm vào âm thanh của giai điệu, có người bị cuốn hút bởi nét đẹp của người đánh đàn - một nghệ sĩ cho dù không chuyên nghiệp.
Tiếp sau đó là một giọng hát ngọt ngào cất lên, không còn là những bản không lời chỉ có giai điệu, giờ người ta không chỉ cảm thụ bằng âm thanh mà còn bằng giọng hát của cô ca sĩ được mọi người yêu mến đang biểu diễn.
Người vừa tặng hoa cũng mỉm cười.
Cả hai sánh bước bên nhau ra khỏi nơi phòng trà quen thuộc.
Mọi người chỉ mỉm cười nhìn theo, những nụ cười và ánh mắt hết đỗi bình thường. Cứ như đây là chuyện tự nhiên.
Và dù chỉ là bạn của nhau thì Gia An cũng như Thục Oanh đều cảm thấy vui vì mình được tôn trọng.
Màn đêm đã buôn từ rất lâu nhưng con người chưa hẳn đã ngủ. Đâu đó vẫn còn nghe được tiếng thở dài, cũng không biết nhưng về đêm phải chăng ai cũng có thể ngủ ngon lành. Không hẳn là thế, vì không gì là tuyệt đối.
Rồi những ánh sáng đầu tiên cũng lóe dạng, từng dòng xe lại tiếp tục hối hả, ánh nắng từ dịu nhẹ cũng sẽ dần chuyển sang chói chang. Cuộc sống là thế, đấy là quy luật.
Bước xuống nhà trong bộ đồng phục cấp III Gia An có vẻ già dặn hơn với cái số lớp mà mình sẽ học, lớp 12.
Đây là tự tin có cơ sở, ba của An tin điều này, có điều ông hơi lo lắng. Cho nó trở về với tuổi thơ của thời học trò thế này ông sợ mình sẽ không kiểm soát được con nữa. Kiểm soát không phải là quản lý mà là để Gia An không phải bị tổn thương thêm. Cảm xúc của tuổi mới lớn, con của ông bị mất đi, đó không phải bệnh. Chỉ là con của ông dường như không có cảm xúc từ cái sự việc đau thương ấy, chính ông cũng không còn nhận ra con mình nữa. Ngoài ông, Thục Oanh và người bạn thân của nó ra thì dường như nó đều vô cảm với mọi thứ.
Hai cha con bật cười.
Nhưng nụ cười của Gia An vẫn có cái gì đó gọi là lạnh lùng.
Mỉm cười nhìn con mình giờ ông mới biết nó lớn quá rồi, ngày nào còn nhỏ xíu giờ đã cao muốn bằng ông. Ông cao 1m75 còn nó 1m70, đủ ăn đứt khối người. Ông tự trách mình đã không cho nó được một tuổi thơ đúng nghĩa.
Chỉnh lại cổ áo cho con, ba của Gia An có chút nghẹn ngào.
Cứ như nước mắt muốn trực trào rơi nhưng cứ bị ngăn lại, chắc đúng thật An là người bị vô cảm xúc trước mọi vật, chỉ có ba, Thục Oanh và Tần Lam là Gia An mới chịu cười. Còn khóc không biết từ lúc nào Gia An không định nghĩa được nó nữa.
Hai cha con mỗi người một hướng, không ngoái nhìn nhau. Cho nhau khoảng trời sẽ tốt hơn.
Không lâu sau đó An đã đứng trước cổng trường và chăm chú nhìn, có ấn tượng, có lẽ vì nơi đây An đã từng đặt chân vào, nói đúng hơn thì đã từng học ở đây. Có điều đã lâu rồi không quay về.
Có vẻ Gia An vẫn đang là một ẩn số.
Bước chân vào trường An cảm nhận được có nhiều ánh mắt nhìn mình, lên trên sảnh chính của trường An tìm lớp rồi tìm tên giáo viên chủ nhiệm. Vì An nghĩ mình sẽ có ấn tượng với người đó, nhưng không tên người này lạ mà lại trẻ nữa, An biết mình chưa gặp trong trường, còn ngoài đời thì An chưa biết, phải gặp mới kiểm chứng được.
Tiếng trống vang lên An cũng chen như các bạn để vào lớp, An không lạ là mấy khi biết mình học 12A1, đơn giản thôi An thi tuyển vào, không đứng đầu nhưng cũng là thứ hai, sau ai đó. Không khí vui tươi thật, nhưng nó cũng làm đầu của An bị ong ong, không phải không khí vui tươi nào ở đâu cũng tốt. An ôm đầu mình rồi tìm đại một góc để ngồi, An vẫn to con hơn nhiều người nên tốt nhất chọn bàn gần cuối. Có thể nhìn thì An sẽ không cao bằng ít người, nhưng dù gì An cũng đã là người trưởng thành về thể chất, thông qua độ tuổi nên An già dặn hơn, nhìn vào cũng thấy to lớn lạ. An không quan tâm là mấy, vì An đang tập trung quan sát mọi người, đúng là tuổi họ trò huyên thuyên cả lên, nhưng sao An vẫn không thể tự giác mà cười được, muốn vui cùng họ nhưng lại sợ gì đó.
Theo đánh giá ban đầu của An thì lớp này học giỏi, vì tuyển từ năng lực nhưng chắc là không hiền đâu.
Tiếng guốc gõ xuống nền nhưng không hề mạnh bạo dần đến gần cửa lớp, cả lớp đủ thông minh để đoán đó là một cô giáo, chỉ là không biết là ai và già hay là trẻ.
Trông có vẻ cũng thân thiện, nụ cười ấy có gì đó lạ thì phải, An không biết chỉ là đang tập trung nhìn người vừa bước vào. Là một giáo viên trẻ, An thầm nghĩ người này cao lắm là trên An 1, 2 tuổi còn không có khi chỉ mới ra trường, thế thì nhỏ hơn An đấy.
Lớp cứ nháo nhào lên, đồng thanh dạ rồi bàn tán. Có đứa thì nói mong chờ được ngày cô chủ nhiệm và giờ đã thành hiện thật, đứa thì làm quen với cô ngay vì nghe đâu năm rồi có học 1, 2 lần gì đó, vì cô dạy thế. Rất nhiều, nam nữ điều có đứa nào cũng cố gắng chen một câu. Lúc cô phổ biến nội quy còn có đứa đứng lên đọc, mà là thay phiên nhau, cứ như chúng không muốn nghe mấy cái nhàm chán đấy. Rồi bầu ban cán sự, nhanh thật tụi nó đề cử luôn, giờ An mới biết thì ra tụi nó học cùng nhau, nguyên lớp 11A2 năm rồi giờ gần như đã vào 12A1, chỉ bị mất 1, 2 đứa gì đó. Và chỉ có An là thành phần ngoại lai, An cứ ngỡ rằng mình cũng đang hòa vào không khí chung, dù An không nói gì chỉ ngồi nhìn nhưng có chút gì đó gọi là cảm giác. Có vẻ ngày đầu thế này không tệ.
Thay phiên hết đứa này đến đứa khác, có vẻ chúng khá hiểu ý nhau, hiểu ý đồng đội. An đang nhận định, vì thường những lớp học giỏi sẽ rất khó mà có nhiều chiêu trò, cũng như sẽ không mấy đoàn kết vì chúng bận tranh đấu với nhau.
Tụi nó cùng đồng thanh “dạ không”, đúng là lễ phép.
Cô giáo lại mỉm cười rồi nhìn vào danh sách, cô không chỉ đọc tên mà còn nhìn vào ngày sinh, lớp cũ rồi nơi ở, vì cô vốn rất quan tâm học trò.
Tụi nó thích giáo viên trẻ chủ nhiệm vì đỡ nhàm, nhưng tụi nó cũng cần được quan tâm. Tính xác suất thì trường này tụi nó có thể chia ra rất nhiều chỉ tiêu. An chỉ ngồi nghe thôi cũng mệt, mấy đứa này kinh thật, đúng là giỏi.
Hình như là tên mình, An thấy cả lớp trố mắt nhìn An, vì sao, tất nhiên vì chúng muốn biết người ngoại lai đó là ai. Chúng thuộc tên của nhau hết mà, hơn nữa còn nhớ mặt, nhớ tóc, nhớ giọng nói luôn. An thì chưa nói câu nào, cái tên thôi cũng nói lên rằng An là người mới.
Cả lớp hơi ngạc nhiên, vì An có gì đó lớn lớn, giọng nói thì trầm, An có vẻ cá tính nói đúng hơn thì đẹp trai dù là con gái.
Nhưng sau đó thì im bặt.
Lại là tiếng xì xầm của mấy đứa nam và nữ, có vẻ lớp này không thể nói nữ nhiều chuyện hơn nam. Nam và nữ xấp xỉ bằng nhau, và chuyện để nói thì vô kể.
Thiệt là cô lắc đầu, mấy đứa này ranh và vui nữa, chỉ mong chúng tiếp thu được chút ít, vì cô biết không hẳn chúng đều nghe theo.
Lại nữa rồi, cô cười, nụ cười tươi với chúng. Nghe đến việc học chúng không la hét như mấy lớp khác nhưng đổi lại thì lại tò mò, nhiều chuyện thật.
Cô bạn ấy ngồi xuống, rồi nhe răng cười với Yến.
Cô lại lắc đầu mà phì cười.
Biết ngay mà thế nào cũng sẽ có đứa bàn tán nên cô giáo cũng không vội nói, sôi nổi thế cũng tốt. Nhìn Yến thế này, tụi nhóc lại xem trọng nên cô cũng an tâm.
Và tụi nhóc im ngay.
An nễ cô bé này rồi đấy, nhỏ mà có võ.
Mọi người bất ngờ nhìn về cuối lớp, thì ra là người ngoại lai lên tiếng.
An không cười cũng không làm mặt lạnh, bình thường.
Nhưng cô Hiền thì khác cô đã khẽ cười, nụ cười có chút gì đó ngượng nghịu, không rõ vì cô thường cười rất tươi với học trò. Hay vì cô biết An khác với tụi nhóc, nên sẽ có cách tiếp chuyện khác nhau, cũng như thái độ cũng sẽ khác nhau.
An gật đầu với Hiền, cứ như là chào hỏi, vì An có cách giao tiếp của riêng mình. Dù gì An cũng đã ra đời, cũng đã tiếp xúc với nhiều loại người, ở cô Hiền là một nét đẹp dịu dàng, duyên dáng, cô ưa nhìn nhưng lại dễ thương. Hình như lần đầu An nhận xét về một cô gái nào đó, đi kí hợp đồng với ba, An chỉ thường nhận định đối thủ mà thôi.
Cả lớp khoái chí liền xách cặp chạy theo cô.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)