CHƯƠNG 9
Tiếp sau đó là phần phát biểu, phần này tụi nhỏ không thích cho lắm.
Cứ hết người này đến người khác.
Hiền định nhích người sang nhưng đã bị An kéo lại, An bạo thật.
Mà cũng hơi mỏi chắc là không ai để ý đâu.
Hiền khá bất ngờ, là cô quyết định sao.
Lần này là Hiền ngạc nhiên nhìn An.
Buổi phát biểu cũng tạm xong, tiếp theo là văn nghệ của từng lớp, cũng như hội thao diễn ra cùng một lúc.
Cái tên Gia An này làm gì cứ bám theo người ta không rời như thế chứ, hay đó là nguyên nhân mà An không có ý định với Oanh, không đúng Oanh và Gia An quen biết nhau lâu vậy mà. Linh tinh thật. Lam làu bàu gì đó, rồi phải ôn lại cho tụi nhỏ mấy động tác đã học.
Đầu tiên là kéo co, mỗi bên 5 nam, 5 nữ, thi đấu vòng tròn.
Có An ở đây cô cũng thật an tâm, có học trò lớn tuổi cũng không tệ.
Nhưng có chắc cô chỉ nghĩ người ta là học trò.
Và có đơn thuần người ta nghĩ cô chỉ là cô giáo.
Cũng có thể
Mấy đứa này tự tin dễ sợ.
Thế là mất một tay cừ khôi rồi, Vân năm nào cũng kéo co rất có kinh nghiệm lại trong đội tuyển của trường.
Mấy đứa nhỏ loay hoay thấy thương luôn, đằng kia đang thi chạy xe đạp chậm.
Chắc là tụi nó thích có người lớn tuổi học chung lắm đây, nhưng An cũng tội thân già của mình lắm.
Lần này không hiểu sao cô Hiền hồi hộp, hay vì có Gia An trong đội.
Chỉ cần dây căng là được, khi ấy có thăng bằng kéo mạnh là xong. An đã từng kéo với một lớp có lối chơi tương tự, cứ như có vết tì vậy, đã mấy năm rồi chứ ít gì.
An ngồi luôn xuống gốc của bồn hoa, may mà mang giày, đứa nào ác vậy đạp cái muốn chết.
An lắc đầu ý bảo không có gì.
Nhìn cô Hiền, An bất ngờ, nảy giờ không lên tiếng giờ lên tiếng là đổi người, trời đúng là cô giáo có tiếng nói ghê, vậy cũng được cho An khỏe.
Hiền lại đi qua phía đua ghe ngo.
Nhìn phía ngoài có khoảng 5 đứa đang ngồi vì mệt, mấy đứa thì đứng thở, chúng chạy qua thay kéo co hết mấy đứa. Úi trời mấy đứa này mà chạy doanh số và nghiên cứu thị trường cho An chắc An giàu.
Nhìn kìa cứ như học sinh. Cô Hiền cứ mãi mê cổ vũ mà không biết có người đang nhìn mình rất chăm chú.
An lại ngắm nhìn người ta khi không được phép.
Đây chắc là lý do hồi nảy Hải nói, nó nói cứ thấy cô lâu lâu lại ôm bụng vì đau.
Phì cười với tụi nhóc cô Hiền dẫn binh đoàn về vị trí.
Lúc đó An đã nhanh chân trèo lên hành lang mà vào phòng thay đồ.
Đến chỗ ngồi cô kêu vài đứa lên phòng lấy nước xuống rồi khăn giấy cho tụi nhỏ lau. Có ý định khai giảng xong vào học, cô là người phản đối đầu tiên, nghĩ sao vậy, cô không muốn học trò của mình bệnh đâu.
Lại thoắt ẩn thoắt hiện, lần này là trò gì đây, nhảy sao. Hiền nhíu mày nhìn An, sao An làm cô bối rối thế này, cứ tạo hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đánh đàn, giờ là nhảy, lại thêm cái cách điều khiển, nhanh nhẹn, thế Gia An là người thế nào.
An cũng tội thân già này lắm nhưng đành vậy. Và An nghĩ chưa đến lúc để cô giáo biết mình là ai, chỉ là An thích thấy cô cười nên tạo bất ngờ cho cô. Chỉ là đôi lúc An cũng như mấy đứa nhỏ bốc đồng mà tranh cãi với cô.
Nhìn xuống lại bắt gặp ánh mắt của Hiền, cứ như cô ấy chưa từng rời khỏi An vậy.
Hiền chăm chú nhìn An theo từng bước nhảy, hay thật, cô phải công nhận An thật đa tài.
Lam đang lầm bầm vì An cứ nhìn Hiền mà có khi trật nhịp, may bài này là bài ruột hai đứa cũng thường tập chơi với nhóm nhảy nếu không nảy giờ té cho chết.
Nó cứ nhìn ai mãi thế không biết, rồi thấy rồi cuối cùng thì ba của An cũng đã thấy, là cô gái đó, là cô giáo của nó.
Tiếng hò hét khắp nơi, 12A1 cứ như muốn lên sân khấu vậy, cả lớp chiếm gần hết tiết mục của người ta.
12A1 có đến 5, 6 cái máy vừa chụp hình vừa quay, trong đó có 1 cái của Hiền và 1 cái của An, nhằm giữ những khoảnh khắc tốt đẹp.
Từng màn trình diễn cũng được diễn ra, và cuối cùng sẽ là một phần hòa tấu của cựu học sinh. Còn định quay sang dịnh vào vai An một lát thì lại biến mất, Hiền có cảm giác đau, nhớ khi nảy cô đã uống thuốc rồi mà.
Lam đúng sắp diễn rồi.
Hiền cố gượng, cô nhìn lên sân khâu, chỉ là ánh mắt vô tình, cô còn định kêu ai đó đưa vào phòng giáo viên, nhưng cô đã từ bỏ ý định ngay, ngay giây phút nhìn thấy Gia An ngồi vào chiếc ghế đó để bắt đầu.
An cố không bị phân tâm, nhìn Hiền thì cô ấy lại cười với An cứ như không có chuyện gì. Được rồi vậy thì An sẽ làm hết sức, để không mất công sự kiềm chế của cô ấy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)