Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 30

321 0 0 0

CHƯƠNG 30

Ngồi trong phòng khi đang giải lao có một người đang mỉm cười nhìn trời nhìn mây, cô thấy mình thật dũng cảm vì đã dám đối diện, cô không thể kiềm chặt tình yêu của bản thân mãi được, thật mệt mỏi. Hơn nữa cô không muốn Gia An buồn.

  • “lâu rồi không gặp cô giáo, bộ cô giáo bị bắt cóc hay sao mà không trả lời tin nhắn vậy ta”

Có thoáng bất ngờ nhưng rồi Hiền cười khẽ vì biết đó là tin nhắn từ một học trò nói rằng sẽ giữ bí mật về thân phận với cô.

  • “có thể nói là vậy, học sinh không ngoan, giờ đang là tiết học mà”

An phì cười, cũng biết nói chuyện với học trò quá ta.

  • “vậy chứ cô giáo nhắn tin được kìa, cô giáo được thì học sinh cũng được “

Ái chà đứa nhỏ này cũng thật lém lỉnh.

  • “cô có lý do chính đáng, cô trống tiết 5, vì bận nên còn ở trường”

Cười đắc ý An nghĩ mình thật lợi hại, không đánh mà khai.

  • “thì em cũng đang trống giờ, cô giáo cho tự học trong vòng 15 phút”

Hiền bật cười, không ngờ người học trò này lại biết cách đùa như vậy.

  • “nhưng cũng không được nhắn tin trong giờ học, thôi chào em cô cũng chuẩn bị về rồi đây”

Nhanh thế, giờ là 11 giờ 15 cũng sắp nghĩ trưa rồi.

  • Chiều 3 giờ An đi gặp đối tác, từ 1 giờ đến 2 giờ 59 phút An sẽ gặp khách hàng, An không vào công ty – vừa mở cửa An đã nói rất nhanh rồi chạy luôn về hướng thang máy
  • Ơ, dạ biết rồi thưa giám đốc – Oanh còn đang tròn mắt thì An đã mất tiêu, câu đồng ý của cô chắc An cũng không nghe được

Chính xác là An không nghe được.

  • “cô giáo về tới đâu rồi”
  • “tò mò thế, hình như em cũng sắp hết 15 phút tự học rồi, thôi nha học trò bí ẩn. Cô về đây”

Thế là An cho xe lách qua mấy con đường hẻm cắt ngang để ra đường chính hướng về phía trường mà Hiền đang dạy. Chỉ mong là kịp.

Đợi không có tin nhắn trả lời, Hiền cũng xách giỏ rồi chuẩn bị ra về. Cô hướng đến bãi giữ xe thì lại gặp thầy Đoàn, chán thật cứ như không tha cho cô.

  • Đi ăn trưa với anh nha Hiền
  • Xin lỗi nhưng tôi có việc – trả lời theo phép lịch sự Hiền nói, cô không thích cách mà thầy Đoàn làm, nó chẳng gì gọi là đẹp cả

Gia An nhíu mày, lại là anh ta. Lần trước cảnh cáo An ở bệnh viện An còn chưa tính sổ, hôm nay lại làm phiền Hiền, anh ta đúng là chưa biết sợ.

  • Hiền, chờ anh – thầy Đoàn vội dắt xe chạy theo, nhưng tiếc là chiếc xe chết tiệt lại bể bánh
  • Có người đuổi theo kìa

Ngẩng người khi nghe giọng quen thuộc, Hiền không khỏi ngạc nhiên khi An đang trước mặt mình.

  • Tiêu rồi phải cẩn thận nếu không muốn bị đánh ghen vì có thám tử theo dõi

Trề môi An lấy nón bảo hiểm của Hiền xuống rồi đội cái nón bảo hiểm mình mới mua cho Hiền lên giúp cô ấy. Hàng này không phải hàng lô đảm bảo chất lượng, kiểu dáng đẹp không cồng kềnh.

  • Sao vậy
  • Thì đội nón – rồi An lấy cái nón của cô ấy đội lên cho mình, nón này cũng mới chỉ tiếc là hàng lô, không an toàn lắm
  • Cô ơi
  • Gia An

Chưa kịp lên xe để làm tài xế thì An đành phải tiếp khách.

  • Sao mấy đứa ra sớm vậy – thắc mắc cô Hiền vội hỏi, xe thì An đang dẫn
  • Dạ cô dạy lý bị đau bụng
  • Nên về sớm đó cô
  • Gia An anh có chạy xe được không đó – Nam nghi ngờ

An liền cốc đầu thằng nhóc Nam.

  • Ngày xưa An cũng đi học bằng xe đạp, rồi xe máy mà
  • Chỉ là sợ Gia An run tay thôi, lo cho cô quá – Yến liền đùa

Thật hết biết với mấy đứa này.

  • Thôi thôi để cô với Gia An đi, tụi em chào nha – Hải liền gỡ rối không quên nháy mắt với Gia An

Tên nhóc này cũng lém lỉnh lắm.

Tụi nhỏ lần lượt chạy về nhà. Hiền nhìn An hơi bẻn lẽn, vì lần đầu có người bỏ xe hơi mà xuống đi xe máy cùng cô. Không phải lần đầu cô được đón nhưng mà cảm giác này không hề giống mấy lần trước. Nếu mấy lần trước chỉ là cô nghĩ đương nhiền thì lần này là điều cô mong muốn, An đến lại không thông báo làm cô có phần ngạc nhiên.

  • Đầu tiên đưa giỏ đây, thứ hai tém áo dài thật gọn, thứ ba mặc cái áo khoác này vào – vừa nói An vừa hành động

Hiền ngoan ngoãn và không hề ý kiến, cô đang rất vui khi được An quan tâm, An là thế luôn chu đáo và nhẹ nhàng với cô, có điều áo khoác của Gia An hơi rộng so với cô.

  • Sao tới mà không nói – chạm nhẹ vào eo của An, Hiền hỏi khẽ
  • Phải tới như vậy mới bắt được người cứ lẽo đẽo sau người yêu của tôi chứ - nhìn Hiền qua kính chiếu hậu An trêu

Hiến đánh nhẹ vào vai của An rồi tiếp tục siết lấy eo An chặt một chút.

Mỉm cười An mong cái cảm giác hạnh phúc này đừng bao giờ bay xa nữa.

  • Lê Gia An – một cái tên được kêu lên đầy căm phẫn, Đoàn đá vào xe của mình rồi hì hục đi sửa lại

Một buổi trưa vui vẻ để bắt đầu cho buổi chiều. An cùng Hiền đi ăn với nhau trong những quán khá bình dân, An không muốn khoảng cách vật chất làm cả hai mất tự nhiên. So ra cho dù An có tiền hơn nhưng với Hiền, An luôn tôn trọng. Nghề nghiệp gì thì cũng cao quý, đi cùng Hiền, làm An rất vui, lại tự hào nữa. Cô ấy vừa đẹp lại thiện lương, dù biết nét đẹp của cô ấy không thể so với nhiều người nhưng với An thì Hiền là đẹp nhất.

Trong mắt mình người mình yêu bao giờ chẳng đẹp và tốt, Hiền cũng vậy thôi. Cô biết An đang cố gắng và cô biết mình cũng cần cố gắng nhiều hơn. Cả hai không phải cái gì cũng hợp nhau nhưng nếu là yêu thì sẽ khắc phục được. Có nhiều ánh mắt nhìn hai người, vì cô mặc áo dài mà lại ra đường đi chơi. Có nhiều người còn nhìn An cười khinh, nhưng số khác thì lại ngưỡng mộ. Cảm giác vừa khó chịu mà vừa ghen ghen làm cô có cảm giác đang yêu, Thu Hiền đang yêu. Chính cô còn đề nghị cả hai là người yêu của nhau cơ mà.

  • Thôi An kệ họ - nắm tay An, Hiền lắc nhẹ

Điều này luôn có tác dụng, An dịu xuống rồi cũng đan tay mình vào tay Hiền.

  • Chỉ là An không thích cách họ nhìn cô, em quen rồi

Sờ má An đầy yêu thương, Hiền hôn nhẹ lên một bên má của An rồi thỏ thẻ.

  • Nếu An đã quen thì cô cũng quen mà

Hạnh phúc cứ như lâng lâng.

  • Quên mất An về bằng gì? – giờ Hiền mới nhớ An đi cùng mình

Lại vuốt tóc Hiền, An phì cười.

  • Đi xe về, đằng kia, lát An đi gặp khách hàng nên kêu Jack lại đón, giữ nón đi nha – cởi nón cho cả hai An máng vào hai bên cái móc trên xe
  • Phiền người ta quá – nhìn đằng kia đúng là có một chiếc xe, Hiền nhíu mày
  • Cậu ta dám phiền, mà nói chứ người ta mới đi chơi với người yêu nên chắc tâm trạng thoải mái lắm – nháy mắt với Hiền, An hôn nhẹ lên môi cô rồi đẩy xe lên cái thềm trong sân để cô đỡ nặng

Lại là cảm giác luyến tiếc Hiền vẫn không muốn rời An.

  • Vào nhà đi, An về - ôm nhẹ Hiền, An cười với cô nụ cười thật ấm áp

Và Hiền cũng thế cô cũng cười với An, hợi tựa đầu lên vai An rồi rời ra.

Thấy rồi cuối cùng An lại nhìn thấy nụ cười ấy, nụ cười của cô Hiền, thật là dễ thương, nó cứ như xoa dịu lòng An vậy.

  • Giám đốc – Jack thò đầu ra gọi

An đưa tay lên ý bảo nghe rồi, An muốn nhìn thấy Hiền vào luôn trong nhà.

Hiền biết vẫn có ánh mắt nhìn mình, kéo màn cô thấy An vào xe, đúng rồi cô quên hỏi An có phải An là người mà cô vẫn thường thắc mắc hay không. Chiếc xe này với chiếc xe của người đó rất giống nhau.

Công việc lại tiếp tục cuốn mọi người theo từng dòng hối hả. An cũng không ngoại lệ, An quần từ trưa cho đến tối không có cơ hội mà nhắn tin hay gọi điện cho Hiền. An vẫn lo sợ gia đình của cô ấy biết rồi lại làm khó cô ấy, An không muốn Hiền hạ mình vì An lần nào nữa.

Soạn giáo án lâu lâu Hiền lại nhìn điện thoại, vì chờ tin nhắn hay cuộc gọi của An, mà cô quên mất sao giờ An đang rất bận. Cô nghĩ về cái chương trình của Lê Gia, An lại là người của Lê Gia nếu cô thật sự dành được cái suất trong 3 người đó thì sao. Gia An có biết không. Những năm trước đều là ông Tùng hoặc trợ lý của ông ấy ra mặt, không biết lần này là ai, cô cầu mong đừng là Gia An. Cô không muốn Gia An khó xử, cô sẽ cố gắng bằng năng lực của mình.

Thật ra thì cái chương trình đó Gia An chưa từng nhún tay vào. Vì Gia An có những chiến dịch riêng của mình.

Đêm lại buông xuống, cái không khí yên tĩnh lại bắt đầu. Từng nhịp thở có đều thế nào thì cũng có cảm giác cô đơn khi phải lẻ bóng một mình.

Hằng ngày chỉ cần nhìn thấy tin nhắn của nhau thì Hiền và An lại cười tít mắt, họ không phải lúc nào cũng nhắn tin hay gọi điện, nó đều có giờ có giấc. Tính chất công việc nên đành thế nhưng tình cảm thì không thể ít đi hơn được. Gia An đã hứa là đưa Hiền đến một nơi mà An cùng Lam và Oanh thường đến. Hiền rất háo hức vì cô muốn vào cuộc sống của An, để hai người có thời gian hiểu và cảm thông cho nhau.

Như An được biết thì Hiền không có quá nhiều mối quan hệ, cô có một người bạn thân là Linh. Rồi là Tinh, thầy Đoàn trường và lớp. An gần như đã can dự vào vào luôn cuộc sống của cô ấy từ lúc nào không hay.

  • Là chỗ này sao? – Hiền nhìn xung quanh, cô đã đến đây một lần là Tinh dẫn cô tới, Tinh muốn giới thiệu một người với cô, người đó là ai cô cũng không rõ
  • Đúng rồi – nắm tay Hiền vào trong An tìm cái góc quen thuộc, và rồi An phát hiện ra một người hết sức quen thuộc với mình, người mà đã mấy hôm rồi không tin tức – Tần Lam

Đúng Lam đang ngồi ở cái bàn quen thuộc của cả ba, trầm ngâm bên một ly rượu sóng sánh, không nói chuyện, vì ngồi một mình, không cười, hình như có tâm sự.

  • Thì ra là trốn ở đây, làm tưởng đi và không cho biết như lần trước nữa chứ

Bất ngờ vì cái vỗ vai của ai đó, nhưng khi nghe giọng nói thì Lam đã biết đó là ai, chỉ là không ngờ lại có cả cô Hiền.

  • Chào Lam
  • Chào cô giáo Hiền

Cả hai mỉm cười lịch sự, An kéo Hiền xuống ngồi cạnh mình rồi kêu nước.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: