CHƯƠNG 13
An tập trung nhưng vẫn nhìn cô, hôm nay cô mặc chiếc áo dài này đúng là xinh, mà ngày nào chả xinh, thướt tha, dịu dàng, không hiểu sao An rất thích ngắm cô, thích một người là thích ngắm người đó hay sao.
Nghe tụi nó nói mà Hiền không cầm lòng được luôn, đứa nào cũng dễ thương, ngây thơ hết sức.
Tụi nó nhảy cẩng lên nhưng rồi phải ngồi nhanh xuống vì có thầy bên đoàn bước qua.
Hiền mỉm cười rồi đi cùng thầy đó xuống lầu.
Là Yến cùng Nam trả lời, hai đứa này làm bên đó chắc biết rõ. An khó chịu đấy.
Tụi nhỏ lại bắt đầu học, nhưng tụi nó chỉ nhìn đồng hồ làm cô dạy giáo dục công dân phát cáu, muốn lập tức ra ngoài.
Bà cô có vẻ hài lòng.
Rồi bà ấy bỏ ra, mặt rất khó coi. Bà ấy bận nghĩ cái tiếng dạ thưa khi nảy tụi nó dành cho bà hay là cho Hiền.
Mấy đứa này biết nịnh thật.
Lập tức rất nhiều được bày lên bàn.
Hiền ngạc nhiên rất ngạc nhiên, tụi nhỏ này bày vẽ dễ sợ.
Riêng An vẫn cứ tập trung vẽ vẽ gì đó không quan tâm xung quanh.
Còn mấy đứa nam thì cười khúc khích.
Lớp này không nghịch thì không còn lớp nào nghịch hơn đâu.
Thế là cô lại chỗ của Gia An, mấy đứa nhỏ dồn lại chắm chú theo dõi, cứ như chuẩn bị coi phim vậy.
Hiền nhíu mày.
Thoáng buồn Hiền nói tiếp.
Tụi nhỏ ngạc nhiên nhìn Hiền.
Hiền không kịp kiềm chế lại lời nói, cũng tại An phớt lờ cô mấy bữa nay.
Giờ Hiền mới thấy được ánh mắt của An, có gì đó hờn dỗi, cô đã làm gì sai.
Hiền cũng vậy, cô đứng bật dậy, lòng vừa buồn lại vừa giận, cô đã làm gì mà An cộc cằn với cô như vậy, rồi cô bỏ ra ngoài.
An muốn không quan tâm nhưng không thế, nghe đến thầy Đoàn là An muốn lập tức kéo Hiền đi nơi khác.
Trong khi thầy Đoàn thì tròn mắt nhìn và tay đang đưa lên phía trước như định vỗ vai cô Hiền.
12A1 bụm miệng vì thái độ của thầy Đoàn.
Rồi cả lớp lại bật cười lần nữa.
Về phần của An, An dẫn cô ra sau dãy học, một tay nắm chặt tay cô một tay cầm cặp giúp cô.
Nghe vậy An dừng lại, để cô ngồi xuống chiếc ghế trống kế bên.
Hiền giận An lắm, hôm nay An sao ấy, khi sáng còn vui vẻ giờ thì cộc lốc.
An vẫn không trả lời.
Hiền bực tức, đứng lên.
Hiền cũng chùng lòng, rồi ngồi xuống. Tay cô vẫn bị An nắm thật chặt.
An cố gắng giữ bình tĩnh, những gì mình sắp nói An nghĩ không chỉ mình buồn mà cô Hiền cũng vậy.
Nghe An hỏi Hiền cố lục lọi xem đó là chương trình gì.
An chỉ gật đầu, An biết chương trình đó năm nào nó cũng được tổ chức, và mỗi năm chỉ chọn 3 người. Điều này là tuyệt mật, ngay cả An cũng không được biết là ai, chỉ mong Hiền sẽ đạt kết quả, vì Hiền có khả năng.
Hiền nhẹ gật đầu, An có gì đó căng thẳng, vì trán của An lại lấm tấm mồ hôi, tay của An nắm tay cô cũng có gì đó gọi là không bình tĩnh.
Chạm vào tay mà Hiền đang lau mồ hôi giúp mình An cảm thấy lòng mình cứ như đang có gì đó gợn dậy. Vô cảm đã biến xa rồi, cái vô cảm tự nhiên ngày nào mà An không cố tình tạo nên đã không còn nữa. Kí ức tuổi học trò ùa về trong An, và rồi An biết bản thân mình chưa vượt qua được, nên mới có ngày hôm nay. Chuyện hoang đường của một người hai văn bằng đại học, 24 tuổi nhưng đang học 12. An phải đối diện, cả tháng nay 12A1 và Hiền là chỗ dựa cho An. Là nơi mà sự vô cảm kia đã dần biến mất, ở tụi nhỏ An tìm lại được tuổi thơ của mình, ở Hiền, An tìm được xúc cảm của sự yêu đương. Có lẽ An nên dừng ở đây, chiến dịch này An vẫn tiếp tuc nhưng An sẽ không ở đây nữa.
Hiền cũng không làm quá lên, cô im lặng nhìn vào mắt An chỉ mong An sẽ nói gì đó, giả dụ như An đùa.
Hiền hụt hẩng, tay của An đã buông khỏi tay của cô. Cô vẫn chưa chấp nhận được việc An vừa nói, nhưng cô không thể nói gì thêm, vì cô và An chỉ là thầy và trò. Tại sao cô không nghĩ đến sẽ vận động An đi học lại, đơn giản thôi vì lý do An vừa nói. An không phải là đứa nhóc thích học là học mà nghĩ là nghĩ, An đã trưởng thành và như An nói An chỉ đang đi tìm lại cảm xúc của mình. Cô và 12A1 cũng chỉ là chất xúc tát, cô nghĩ gì bây giờ, muốn mở lời nói An đừng đi nhưng có gì đó ngăn lại. Cô nhớ những gì đã diễn ra, những giây phút ngắn ngủi bên cạnh An. Đó là gì, cô không xác định được chỉ biết bên An cô có cảm giác gì đó rất lạ, rất vui vẻ, có gì đó gọi là hạnh phúc. Chỉ là cô không thể nói mình thích người ta khi mà cái tình cảm ấy cứ mơ hồ. Và cô cũng không còn nhỏ bé, bồng bột mà tùy tiện nói yêu. Cái quen nhau để chống cô đơn đã khiến cô thấy mình trẻ con lắm rồi, cô không muốn làm tổn thương bất kì ai nữa. Ở An cô tìm được sự bình yên, được cảm giác vui vẻ, cả sự tò mà, và cô luôn muốn An cười vui. Giờ thì cô đã hiểu vì sao nụ cười của An lại hiếm hoi như vậy. Cô cũng vui vì An đã thoát khỏi sự vô cảm kia, thôi thì duyên của cả hai chắc là đến đây. Thế nhưng có gì đó không nỡ, nuối tiếc và không cam lòng.
Gia An đứng lên rồi lại đi phớt qua người cô.
Lại là cái tên mà cô gọi.
Cô thích gọi tên An thế sao.
Cuộc đối thoại này đã là lần thứ bao nhiêu, nó đều giống nhau, chỉ khác hoàn cảnh.
Có những quyết định phải cần sự dứt khoác và sự cứng rắn, An đã nghĩ rất nhiều. Đủ để An quay về bây giờ, tìm ra được rồi cũng nên dừng lại. An biết bản thân mình cần gì và nó đang thế nào, An cũng biết trái tim của An đang gọi tên Hiền nhưng An đã vô tâm mà ép chặt nó lại. Đời còn nhiều thị phi, một mình An là đủ rồi, tiếng đời xấu xa kia không có tư cách làm tổn thương Thu Hiền. Và An sẽ là người bảo vệ điều đó.
Rồi từ ngày hôm đó người ta không còn thấy Gia An trong lớp nữa.
Tụi nhỏ 12A1 không cười nhiều nữa, cô giáo Thu Hiền đã ít cười đi, tụi nó không còn một đàn anh nào nữa, một người mà tụi nó tin tưởng, người luôn đứng ra để bảo vệ tụi nó. Nhớ đến lần khai giảng Gia An đã giúp tụi nó và Hiền rất nhiều. Tụi nó chỉ biết là Gia An đã thôi học, không còn những giờ chuyển tiết tụi con gái ve vãn quanh bàn của An, không còn những lúc ra chơi An cùng tụi nam thách đấu với mấy đứa lớp bên. Những buổi chào cờ cũng không còn ai giữ cái sự nóng nảy sốc nỗi của tụi nhóc. Chỉ có cô Hiền bên cạnh nhỏ nhẹ khuyên bảo, và rồi tụi nhóc cũng không thèm để ý đến mấy đứa rảnh gây chuyện. Cô Hiền không còn ngồi phía dưới để sinh hoạt chào cờ nữa, cô chỉ ổn định lớp rồi lên hàng ghế dành cho giáo viên, chỉ có 3 buổi sinh hoạt bên cạnh Gia An vậy mà cảm giác an tâm lúc nào cũng có, giờ Hiền không muốn đứng nơi đó nữa. Cô không sợ tụi học trò trêu mình, mà chỉ là cô sẽ nhớ Gia An. Những buổi sinh hoạt lớp tụi nó cũng chỉ nói qua loa, không muốn cô buồn tụi nó cố gắng ngoan nhất có thể. Có đứa còn nói Gia An ác đi không nói tiếng nào.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)