CHƯƠNG 22
Kéo chiếc ghế thật nhẹ nhàng Hiền ngồi xuống, nắm bàn tay đã rất nhiều lần nắm lấy tay cô, bàn tay luôn cho cô sự bình yên, cảm giác an lòng và cả niềm vui. An ấm áp thật, đến tay cũng ấm như vậy, mà hôm nay An lạnh thì phải, không sao cô sẽ sưởi ấm cho An. Khuôn mặt say ngủ thật dễ thương làm sao, không còn vẻ nghiêm nghị khi làm việc, hay tính trẻ con mỗi lúc ở lớp. An đây sao, cô đang rất gần, thân thương quá, cô muốn ôm lấy An. Là muốn cố tình ôm lấy An chứ không phải là vô tình như lần cả hai suýt ngã. Cô muốn giữ An bên mình, giống như An đã ôm chặt và giữ lấy cô khi cô ngất. Sao cô nhỏ bé như vậy, cô không thể ôm trọn được An. Và rồi cô lại khóc, từng tiếng nấc phát ra.
Nước mắt của Hiền, nó làm tim An rĩ máu, cô có biết nước mắt An lại một lần nữa rơi hay không.
Có gì đó chạnh lòng cho ba con người đứng nhìn ngoài đây.
Riêng Linh cô vẫn còn nhìn vào trong, Hiền là bạn thân của cô, tất nhiên cô hiểu ít nhiều. Bấy lâu nay Hiền chưa từng vì người nào mà rơi lệ. Cô ấy chỉ khóc vì gia đình, có lần cô ấy còn nói “chắc là Hiền vô cảm với tình yêu thật”. Vậy mà giờ cô ấy lại khóc vì Gia An. Còn Gia An, An đã chững chạc rất nhiều, không còn trẻ con như ngày xưa. Ánh mắt, nụ cười An dành cho Hiền là sự chân thành, là tình cảm sâu nặng. Không còn bồng bột, hứng thú và bất chợt như với cô. Có lẽ cô cũng nên buông bỏ, níu kéo chả ít gì, dù gì cô và An cũng là không thể. Chỉ hi vọng An sẽ nhận lời xin lỗi của cô và của cả mẹ cô. Chỉ hi vọng An và Hiền sẽ không phải tan vỡ, không phải cùng nhau ôm nỗi đau xa cách đến cuối đời. Tình yêu trong cái thế giới này phức tạp và khắc nghiệt như vậy sao.
Ánh sáng cũng đã bắt đầu len lỏi, Hiền bị đánh thức bởi ánh nắng chiếu rọi vào mặt mình, tay cô vẫn nắm lấy tay của An, nhưng sao An vẫn chưa chịu tỉnh.
Thở dài Hiền ngồi xuống, sao An lại không mở mắt nhìn cô.
Oanh phì cười.
Cách nói chuyện của Oanh lạ thật. Còn cái gì mà người mình yêu
Hiền ngồi đối diện với Oanh, cô ấy có ý gì.
Oanh và Lam nói chuyện có gì đó ngắn gọn nhưng trọng tâm, phải chăng do họ là bạn thân nên mới thế.
Bên ngoài đang có rất nhiều bước chân, chúng cố gắng đi thật nhẹ, rồi đứng lại trước cửa phòng.
Hiền vội đứng lên để mời khách vào.
Thì ra là bọn nhỏ 12A1.
Thì ra là mấy đứa nhỏ này, Oanh mỉm cười khi chúng chào mình.
Tụi nhỏ lại huyên thuyện khiến Oanh phì cười. Có lẽ cô không nên hối tiếc nữa, rõ ràng An và Hiền mới đúng là duyên tình nợ yêu. Tụi nhỏ này chính là sợi dây gắn kết hai người bọn họ.
Hiền sững người khi Oanh cứ như đang vạch trần mình.
Tụi nhỏ nghiêm mặt với Hiền rồi cười với Oanh.
Tụi nhỏ này thú vị thiệt, Oanh lắc đầu cũng nên đi thư giản thôi.
Oanh xoa xoa lưng của Lam, lại thấy vết thương trên tay vẫn còn băng.
Nhìn vết thương của mình rồi nhìn Oanh, Lam cười trừ.
Lam hơi nhăn mặt, Lam cũng tội thân già của mình ghê lắm.
Mỉm cười Lam nắm tay Oanh, bàn tay đang xoa nhẹ cánh tay bị thương của mình.
Ánh mắt hai người trao nhau, bên Lam, Oanh mới là chính mình, không cần phải kiềm nén. Chuyện của cô, Lam và An cứ như những câu truyện trong những mẫu truyện, nhưng đây là đời thực, có phải đó là sự sắp đặt của đấng tối cao.
Còn với Oanh đây là một cùng trời bình yên, cô biết có lúc mình sẽ yếu lòng mà ngã vào vòng tay của Lam nhưng cô sẽ không để bản thân vô thức lợi dụng Lam – người quá chân thành với cô.
Có phải đó là người mà An nói, đứng một góc ông Bằng kiềm nén để không phải chạy ra mà tách hai con người đó ra khỏi nhau. Con gái của ông là người đồng tính thật sao, dù biết nó yêu An nhưng An quá giống con trai, đến nỗi đôi lúc ông còn muốn An là con rễ của mình. Cảm xúc, ông đã mạnh miệng nói như vậy, và giờ có phải ông nên giữ đúng câu nói của mình. Ông phải làm sao, tách, chia cắt hay là tống Lam đi xa con gái của ông, hay bắt con của ông lấy đại một thằng nào đó. Ông không thể, như thế là nhẫn tâm, là độc đoán với chính núm tuột của mình.
Những người làm cha làm mẹ cũng có cái khó của họ.
Chiều tà dần buông, Hiền vẫn chưa về, cô cần ngồi đây đợi đến khi An tỉnh để An nhìn thấy cô. Khi sáng tụi nhỏ đã bắt cô ăn hết một phần cơm, tụi nó làm mặt đe dọa rồi nói là sẽ méc An, ghê thật tụi nó là đồng minh của An hết rồi.
An vẫn nằm bất động trên giường, không có dấu hiệu là sẽ tỉnh ngay bây giờ.
Khẽ thở dài Linh gượng cười.
Một câu hỏi mà chính Hiền cũng đã hỏi bản thân rất nhiều lần.
Linh chỉ cười lắc đầu.
Một cuộc nói chuyện hay là một cuộc điều tra nhau, Hiền không biết Linh và An có quan hệ gì nhưng mà nhìn An như thế này Hiền có gì đó rất giận Linh. Quá khứ của hai người họ là gì mà sao An phải đau khổ đến mức nằm bất động thế này.
Và Linh cũng biết để thuyết phục Hiền giúp không phải dễ, cả hai là bạn thân nhưng Linh lại là người làm tổn thương An – người mà hiện giờ mọi xúc cảm của Hiền đều vì người ấy mà tồn tại.
“Anh biết em mang con tim nát tan, kể từ ngày anh đi nhưng sao không thể nào xóa hết đi”. Giọng ca của một nam ca sĩ ở phòng trà. Hôm nay người ta không được nghe tiếng đàn của Gia An, đã có vài lời hỏi thăm. Lam vui khi ở đây, vui vì mình được tôn trọng, và vui thay cho cả An.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)