Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 33

300 0 0 0

CHƯƠNG 33

Có gì đó nổi giận, nghĩ sao, lẳng lơ thật rồi, có nhiều người thích điều này nhưng không phải An. An cũng không dám nói mình đứng đắn gì nhưng ngày nào còn yêu Hiền thì An không cho phép bản thân buông thả vì mấy chuyện này.

  • Cảm phiền, nhà tôi có việc, xin phép

Thấy Gia An bắt đầu đứng lên Lora nghĩ mình nên thức hiện kế hoạch, từ nảy đến giờ chai rượu mới này vẫn chưa uống.

An sắp đứng không vững rồi đấy, nảy giờ hơi choáng rồi, đã hết hai chai, chai nữa An nghĩ Hiền sẽ giận mình đến sáng mốt cho xem, nhiều khi còn hơn thế nữa.

  • Vậy giám đốc uống với tôi ly cuối rồi về

Chắc là nên như vậy, lịch sự mà.

  • Chào cô Lora, rất vui vì hợp tác, cảm ơn vì hôm nay – uống xong An lịch sự ra về, không quên mỉm cười xả giao

Lora hậm hực, tuột mất con mồi ngon, mà thôi cũng trả thù được rồi. Cô gọi cho ai đó rồi lại nhìn ly rượu mà An vừa uống.

Ra xe An cố móc họng để nôn ra nhưng mà khó quá.

  • Giám đốc – Jack lo lắng hỏi
  • Về nhà, càng nhanh càng tốt – An dốc hết chai nước suối trong xe rồi nhắm mắt lại để an thần

Jack vội lái xe về.

Ở nhà mọi người đang chờ Gia An, không khí vui vẻ đôi lúc cũng chùng xuống vì tiếng thở dài bất chợt của Hiền.

Không hiểu sao Hiền lo lắm, có cái gì đó rất lạ.

Tiếng chuông cửa.

  • Gia An nó sao vậy – mọi người đứng bật dậy

Hiền chạy ngay đến chỗ Gia An, khi Jack đang dìu Gia An của cô.

Jack nói nhỏ vào tai của Lam cùng ông Tùng gì đó rồi cậu chạy ra, hình như cậu cần giải quyết một số chuyện.

Hiền đưa An lên phòng, người An nồng nặc mùi rượu mà lại có gì đó rất lạ, lạ lắm, cô chưa từng thấy Gia An thế này, ánh mắt Gia An nhìn cô cứ như thêu đốt vậy, nó rất nóng, và có gì đó gọi là dục vọng. Chắc là cô nhằm vì Gia An chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt này.

  • An bị sao vậy – mọi người cùng hỏi Lam khi ông Tùng vào phòng làm việc để giải quyết chuyện gì đó

Lam khó xử không biết nói sao chỉ có thể làm những gì mình cần làm, điều quan trọng Lam đang bận quan tâm đến Oanh.

Có thể thấy được ánh mắt và cả cử chỉ mà Hiền lo cho Gia An là thế nào, lại cười buồn Oanh xuống bếp cùng Lam không quan tâm nhiều nữa.

Đóng cửa đặt Gia An xuống giường mà Hiền muốn hụt hơi, công nhận An nặng thật, nhìn cũng đâu có mập lắm đâu. Lần đầu tiên cô vào phòng của An, nó cũng rất bình thường, khác với cái trọng trách giám đốc Lê Gia mà An đang gánh, An cũng đơn giản trong cách ăn mặc, ăn nói và đối xử với mọi người cũng nhẹ nhàng, gần gũi. Chỉ là An toát lên phong thái và bản lĩnh khó nói nên lời, nhìn có thể biết An là tầng lớp nào.

  • An thấy sao rồi? – vừa lau mặt cho An, Hiền lo lắng hỏi, nới cái cả vạt trên cổ An xuống cô có thể thấy cổ An ửng đỏ, là dị ứng. Vừa giận vừa thương cô hơi hậm hực nhưng vẫn lau mặt để An tỉnh táo

Tự dưng An đưa tay chạm vào mặt cô, Hiền cảm thấy bình thường vì đó là cử chỉ yêu thương An dành cho mình, nhưng mà lần này thì khác, An không dừng lại ở đó mà đã đưa tay xuống vùng cổ rồi hình như đang xuống nữa.

  • Gia An, An sao vậy? – câu hỏi mà cô cảm thấy ngốc nhất

An hơi chùng tay nhưng đầu óc thì cứ sao ấy, hoa cả mắt, người thì nóng và đang có gì đó chạy rần rật trong người, đúng rồi ham muốn.

  • Gia – Hiền không kịp nói gì thì đã bị An kéo vào bằng một nụ hôn, cô vẫn cảm nhận được mùi rượu từ An, có gì đó cay cay trong khoang miệng và hơn nữa có gì đó mạnh bạo. Mỗi khi hôn An đều nhẹ nhàng, trân trọng và nâng niu đôi môi của cô chứ không phải thế này, cứ như An đang muốn ngấu nghiến nó vậy

Tay An không làm chủ được nữa cứ sờ soạn khắp người của Hiền, có gì đó không kiềm chế được, phải chăng vì An đã uống quá nhiều rượu.

Hiền đẩy An ra và muốn kêu lên nhưng đôi môi An vẫn cứ giữ môi của cô, An đã đè cô xuống giường.

  • Ưm – có tiếng rên khe khẽ từ đôi môi mà An muốn nuốt trọn kia, là đau hay là khoái cảm

Hiền cố gắng lắm mói có thể làm được vậy, cô cố gắng nắm tay An lại không để An đi sâu hơn.

Như chợt tỉnh An rời tay khỏi vùng ngực gợi cảm của Hiền, có gì đó hối hận, tự trách bản thân nhưng mà không được, dục vọng vẫn cứ dâng lên.

  • Gia An, đừng như vậy mà – gọi tên An trong xót xa, Hiền có gì đó nghẹn ngào, An chưa từng như thế này với cô

Hôn lên từng giọt nước mắt ấy An cảm thấy xót xa, cái tên Gia An sao mà tha thiết như vậy. Vùng dậy An lao ra khỏi giường.

  • An, đừng mà An – Hiền hốt hoảng kéo An ra khi An ngồi bật dậy mà đập đầu vào tường, cô ôm thật chặt lấy An từ phía sau, cái này còn đáng sợ hơn là An làm gì cô, An đang tự làm đau mình
  • Chạy … ra ngoài, đi đi – An cố gắng nói, nếu hôm nay An thất lễ với Hiền thì An nghĩ mình sẽ mất cô ấy, An không muốn, tình yêu An dành cho Hiền không phải là thế này

Hiền ôm An thật chặt từ phía sau, có gì đó xảy ra hình như cô đã dần hiểu. Cô không muốn bỏ An lại đây rồi An sẽ làm đau bản thân mất thôi, nhưng mà hình như An đã không kiềm chế được nữa, An lại bắt đầu thô bạo hôn cô.

  • Đi – An kiềm chế rồi đẩy Hiền về phía cửa làm cô té ngã

Lúc đó Tinh cùng Lam cũng vừa kịp vào.

Nhìn Hiền ngã mà An đau, nhưng An không thể dùng ánh mắt này nhìn cô ấy.

  • Em có sao không ? – Tinh lo lắng hỏi

Hiền chỉ lắc đầu cô đi về phía An khi Lam đang cố gắng cản An lại khi An cứ đấm vào tường vì cảm giác bức rức.

  • An đừng mà – Hiền không thể đứng yên, mặc có ngã và bị đau cô vẫn cứ lao về phía của An
  • Không sao đâu Hiền – Oanh vội giữ Hiền lại khi cô ấy cứ lao đến
  • Hiền bình tĩnh đi – không ổn Linh liền chạy vào cô kéo Hiền ra

Lam cùng Tinh kiềm An lại rồi vật An ra giường, vì An cứ chống cự.

  • Yên nào
  • Đưa tôi vào nhà vệ sinh – An cương quyết

Không đồng ý, Lam vẫn giữ chặt lấy An.

  • Vào đó để làm bị mình thương hả, tôi không muốn An giống tôi

Lời nói của Lam làm Oanh giật mình, cô nhớ lại vết thương trên trán của Lam, cô vô tâm vậy sao khi mà cô chưa từng hỏi vì sao Lam bị như vậy.

Có hơi khựng lại vì biết mình đã lỡ lời, Lam đành lắc đầu, cái gì đến cũng đến, đưa cho An ly nước Lam nói.

  • Uống đi

An chụp nhanh lấy rồi uống cạn, An không cần biết là gì nhưng An cần uống, nhìn Hiền đang khóc vì mình An đau lắm, An đã làm cô ấy sợ.

  • Gia An – vùng khỏi tay Linh, Hiền chạy nhanh vào nhà vệ sinh cùng An

Tác dụng gì đó làm An muốn nôn khi uống ly nước ấy.

  • Ổn rồi, không sao đâu
  • Để Hiền lại với An có được không? – Oanh lên tiếng hỏi, là lo lắng thật sự vì cô đã biết An bị gì

Lam gật đầu.

  • Bây giờ tụi con tưởng đưa con bé ra ngoài được sao?
  • Bác Tùng
  • Không sao rồi, thôi mình xuống nhà, các con cứ ở lại, để bác cho người sắp xếp phòng – cười hiền với tụi nhỏ ông Tùng nhìn vào trong Hiền đang vuốt lưng cho An, ổn rồi thế là con ông đã có người chăm sóc

Bảo với Trang xin phép về, Bảo không thể ở lại vì cần về nhà để giúp chị, ba mẹ chắc sẽ nổi đóa lên. Tối nay Bảo phải viết kịch bản cho ngày mai mới được.

Tinh đưa Linh về vì tối nay Tinh cũng có ca trực, dù gì Tinh cũng muốn bên Linh một chút, cô ấy sắp đi rồi, sắp xếp xong công việc ở đây cô ấy sẽ đi.

Chỉ còn Oanh và Lam dưới nhà, cả hai ở lại, cũng quá quen với nơi đây, đồng thời chưa an tâm để về.

  • Buồn không?
  • Sao Lam hỏi vậy – bên cạnh là hai lon bia lở dở Oanh hỏi ngược lại Lam

Cười rồi uống Lam nhìn trời.

  • Hôm nay tối quá, mà phòng An chắc sáng lắm
  • Cũng phải, tình yêu chiếu sáng mà – Oanh hưởng ứng

Oanh có thật sẽ học cách buông bỏ, Lam không biết chỉ biết Lam đang rất gần cô ấy. Vuốt tóc Oanh trong vô thức Oanh lại uống thêm một chút bia.

  • Ngoài rượu với bia ra không biết uống gì khác sao? – để yên không lẫn tránh tay Lam trên tóc mình, Oanh có chút trêu ghẹo

Phì cười Lam cảm giác khoảng cách cũng không xa như Lam nghĩ.

  • Sữa, nước lọc
  • Ai không biết – hơi thở của Lam phả vào mặt mình làm Oanh có chút đỏ ửng, ngượng ngịu

Không biết là can đảm từ đâu mà Lam lại hơi cúi xuống hôn lên má của Oanh.

Lạ nhỉ sao Oanh không đẩy Lam ra, nghĩ tới lần trước cô không giận nữa sao. Có điều cô phải thừa nhận cô thích cảm giác này. Bên cạnh Lam cô luôn có cảm giác mình được đặt lên trên, là người quan trọng, và đặc biệt cô có thể bộc lộ được con người thật của mình. Cô lí nhí

  • Này phải chịu trách nhiệm đó

Lam có nghe lầm không, mở to mắt Lam nhìn Oanh, cứ như người ở trên mây, có gì đó lâng lâng, dù Oanh nói nhỏ nhưng Lam vẫn nghe được, vì dường như chỉ cần là liên quan đến Oanh thì Lam đều muốn biết.

  • Về nụ hôn hả?

Nhìn vẻ mặt nghệch ra của Lam. Oanh vừa buồn cười mà vừa giận giận, người ta nói như vậy rồi mà không hiểu.

  • Không phải
  • Chứ là gì? – nghệch vậy thôi chứ Lam dần hiểu ra Oanh đang nhắc đến vấn đề gì

Đỏ mặt Oanh quay đi không thèm nhìn Lam nữa.

Sao được chứ, nếu Oanh đã mở lới nói vậy rồi thì Lam không đánh mất cơ hội đâu.

  • Chịu hết, cái đêm đó hay hôm nay đều chịu hết, cho Lam cơ hội đừng xa Lam nữa, Lam yêu Oanh, yêu rất nhiều – một cái ôm nhẹ nhàng nhưng cứ như chất chứa rất nhiều cảm xúc

Oanh có thể cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng trên vai mình, Lam đã khóc, khóc vì cô. Lòng cô dâng lên không chỉ là cảm giác có lỗi mà còn lạ sự xót xa, đau lòng nào đó, dành cho một người bạn chăng.

Bạn hay là cái lớp chắn hoàn hảo.

Có lẽ Lam đã trông chờ ngày này quá lâu, Lam cũng biết mình sẽ phải đối diện với điều gì, Lam bằng lòng, có thể nhiều người sẽ nói Oanh chỉ đang lợi dụng Lam nhưng với Lam đó không phải là vấn đề nữa. Chỉ cần Lam còn yêu Oanh thì Lam sẽ làm mọi thứ vì cô ấy, dù có là âm thầm như bấy lâu này. Với Lam, Oanh là một điều đặc biệt, là một người mà Lam nghĩ mình đã yêu nhiều lắm rồi, đến nỗi có thể hóa hờn ghen thành không.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: