Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 17

304 0 0 0

CHƯƠNG 17

Hiền có thể cảm nhận được nhịp tim của An, và cả của cô, cảm giác lạ ngày nào lại tiếp tục dâng trào, cộng thêm sự hồi hộp và ngượng nghịu làm mặt cô đỏ ngây luôn.

  • Em xin lỗi
  • Không … sao – rời khỏi người An, Hiền vội chạy vào trong lớp

An xách cặp của Hiền đi theo sau, rồi vội vào cùng, đặt cặp lên bàn rồi xuống cuối lớp để ngồi.

Tụi nhỏ thấy hết tất cả, chúng mở to mắt để nhìn nảy giờ, cả bọn bật cười vì vẻ lúng túng của cả hai.

  • Các em trật tự, ủa có giám đốc An ở đây nữa sao? – đi ngang lớp thầy Đoàn sẳn tiện ra oai khi thấy tụi nhỏ hơi ồn

Im bặt cả bọn nhìn Gia An, Gia An là giám đốc.

Gia An cười đứng lên.

  • Vâng, có chuyện gì không thầy Đoàn
  • À không, cô Hiền mình nói chuyện chút nha – hơi ngớ vì biết không đụng được đến An, thầy Đoàn quay sang cô Hiền
  • Thưa thầy giờ đang là giờ học mà – An vô tư nói, tay chỉ chỉ lên đồng hồ

Hơi bị sượng thầy Đoàn ho ho vài tiếng rồi bỏ đi, không quên liếc An một cái.

Cả lớp cùng cười, không thể không quên được vẻ mặt của thầy Đoàn lúc ấy, chắc là người ta quê đó mà.

Còn Hiền cô tủm tỉm cười mà cũng không rõ, chắc là vì thái độ của An.

An đắc ý, có An ở đây đừng hòng ai cò cưa với cô Hiền. Nhưng có phải An đã quá ích kỉ hay không, đã dặn lòng phải để Hiền bình yên với cuộc sống bấy lâu của cô ấy nhưng sao vẫn khó như vậy. Có phải vì cảm giác, vì cái cảm giác mà mình vừa tìm lại được nên An không nở buông bỏ. “Cho An ích kỉ mỗi khi ở bên cạnh em có được không”.

Quay xuống cuối lớp Hiền bắt gặp ánh nhìn của An, không vui vẻ như lúc nảy mà có có gì đó suy tư, trầm lắng. An vẫn nhìn cô như ngày nào, chân thành nhưng sao vẫn chất chứa nỗi niềm, An có tâm sự hay sao.

Có những tình cảm chỉ thể hiện qua ánh mắt, người trong cuộc chỉ cần nhìn ánh mắt của đối phương thì có thể xác định được nó chất chứa điều gì.

Ngồi một mình Oanh cố gắng giải quyết xong tất cả mọi việc, An đã đi, nhưng An đi đâu, tại sao lại đi vội như vậy. Cô nghĩ về mình về An và cả về Lam. Nhìn đồng hồ cũng đã gần đến giờ tan ca, có thật cô vẫn muốn níu kéo cái tình cảm vốn dĩ chỉ mình cô tình si này hay không.

  • “chào em, còn nhớ anh không, tối hôm qua em uống say quá”

Một tin nhắn lạ, Oanh không thể nhớ là ai, là số lạ, cô đã cho ai số điện thoại của mình sao? Hôm qua cô say mà, khi ấy cô chỉ nhớ Lam đã đến nhưng sau đó An là người đưa cô về. Nhưng sao Lam lại âm thầm như vậy, Lam tưởng để An đưa cô về thì cô sẽ vui hay sao, đó chỉ là thương hại mà thôi.

  • “sao thế em, quên anh luôn rồi sao, tối nay 7 giờ nha, anh đợi”

Lại là tin nhắn của người đó nhưng Oanh không quan tâm, cô dọn dẹp rồi nhìn đồng hồ và rồi cô lại một mình bước đi.

Nhưng cô có biết cô vẫn không một mình, chỉ là cô không chịu nhìn về phía sau.

Lam lại lặng lẽ cùng Oanh tan sở, chỉ mong cô ấy an toàn.

Tiếng trống trường vang vọng, bọn học sinh như đàn kiến vỡ tổ, chúng tràn ra ngoài, nào là tiếng cười nói nào là những cuộc chạy đua trêu ghẹo nhau. An đứng một góc, lặng lẽ nhìn về cổng trường, cứ như chờ đợi.

Dắt xe ra cổng không hiểu sao Hiền lại nhìn xung quanh rồi cô lắc đầu thất vọng, phải chăng cô cũng chờ đợi điều gì đó.

Con đường đầy lá, cây xanh, lá rụng, lại là quy luật, nhìn mà chán nản. An cũng như Lam ở phía sau của người ta.

Hiền vẫn chạy trên con đường quen thuộc. Con đường đầy nắng, cô không khó chịu với ánh nắng chiều tà, cô dễ gần với thiên nhiên nên cũng dễ cảm thụ với chúng.

  • Gì thế này – đang chạy tự dưng xe lại tắt máy, Hiền bước xuống để xem thử không may bị vướng và bung vài cút áo, xuôi thật Hiền đang thầm nghĩ, rồi cô cố gắng tự mình đứng lên

Cảnh tượng trước mắt làm An không thể nghĩ nhiều mà quyết định dừng xe.

  • Chụp hình đi mày
  • Tin hót facebook

Có lẽ An chậm chân hơn vài đứa rảnh hơi.

Hiền giương mắt nhìn chúng rồi cố gắng che người mình lại, nhưng vì khi nảy bị vướng vào xe nên đã té xuống.

  • Này làm gì đó – là thầy Đoàn, thầy chống xe rồi đuổi tụi rảnh hơi ấy đi

Cánh cửa xe chỉ vừa được bật nó lại được đóng lại, An chần chừ rồi cũng vào xe trở lại, nhưng An vẫn chưa đi, có gì đó khó chịu trong lòng. Nhìn Hiền thế này An thương quá, có điều có đến phiên An hay không. Hiền té mà An lại yên vị trên xe hơi đời mới, cô ấy ngã mà An lại có thể khỏe mạnh ngồi đây, An chả làm được gì để giúp, An chả làm được gì ra tích sự cho Hiền. Đập tay vào vô lăng An muốn nhấn ga và vượt mặt hai người họ nhưng sao khó quá. An muốn nhìn Hiền, muốn nhìn cô ấy bình an cho dù người đang bên cạnh cô ấy không phải An.

  • Cô Hiền mặc áo khoác của tôi đây này, lần sau cẩn thận, để tôi xem xe cho
  • Cảm ơn thầy – Hiền đứng lên rồi mặc áo khoác lại, từng cút áo được bung ra cô run tay mà cài lại, An đã từng dặn cô phải cẩn thận với tà áo dài, phải để nó gọn gàng, thế mà hôm nay cô lại để điều này xảy ra. Không có An không ai che đi giúp cô phần nhạy cảm, không có An không ai cảnh báo tụi nhóc khi chúng có ánh nhìn không chính đáng, không có An cũng không ai giúp cô vén tà áo dài. Sao cô lại nghĩ nhiều về An như vậy
  • Được rồi, cô Hiền có cần tôi đưa về không?
  • Cảm ơn thầy, nhưng tôi không sao, trả áo cho thầy – nói xong Hiền lên xe
  • Cô Hiền cô mặc đi chứ - thầy Đoàn vội giữ xe cô lại

Hiền lắc đầu.

  • Tôi không cần

Một lời nói tưởng chừng bình thường nhưng thầy Đoàn cứ nghĩ đó là lời từ chối, rõ ràng là không cần mình. Thầy gãi gãi đầu rồi cũng về nhà mình.

  • Jack cậu tìm cho tôi chiếc xe có biển số 51-M1, 321.63, là chiếc wave đỏ, chắc chúng còn trên đường Quang Trung
  • Vâng thưa giám đốc

Tắt máy ánh mắt An lạnh tanh, mấy tên nhóc đó nghĩ mình là ai mà làm chuyện như vậy. Lần này là nhẹ, để An bắt được chúng còn làm gì đó xấu hơn thì chờ ngày vào trường giáo dưỡng đi.

Cuối cùng cũng đến nhà, Hiền thở phào và dắt xe vào trong.

An mỉm cười rồi cho xe chạy đi.

  • “tôi tìm thấy chúng rồi”
  • “chỗ cũ, tôi đến ngay”
  • “vâng”

Nhanh chóng An tiếp tục chạy, để xem chúng là ai.

Lại là chiếc xe đó, mà sao nó giống với chiếc hồi sáng An chạy quá vậy. Chắc là xe giống xe thôi. Nghĩ vậy Hiền vào phòng tắm, cô muốn gạt phăng những thứ linh tinh trong đầu, nghĩ đến lúc nảy cô vẫn còn giận, mà là giận mình, không biết tự bảo vệ bản thân. Lát nữa chắc là cô sẽ thành người nổi tiếng mất thôi.

Thắng xe, mở cửa, bước đi, An làm rất nhanh gọn, ngồi vào ghế đối diện với hai tên nhóc lúc nảy An nhếch môi.

  • Điện thoại đâu
  • Dạ điện thoại gì – hai tên đó dịu giọng

Chiếc nón che mất cả nữa phần mặt nhưng vẫn không che được sự tức giận và cả sự lạnh lùng của An.

  • Khi nảy chụp ai, nhớ không, còn nói gì, nói lại

Hai tên đó nhìn nhau rồi nuốt nước bọt.

  • Nói – An đập mạnh tay xuống bàn
  • Dạ, nói – hai tên đó hoảng vội giữ bình tĩnh trả lời

An đạp mạnh cả hai té ngã, rồi đứng lên đi về phía chúng.

  • Đưa đây

Một trong hai tên tay run lẫy bẫy móc từ túi quần ra chiếc điện thoại samsung đời mới đưa cho An.

An cầm lấy không cho bất kì người nào cầm, An lục xem tất cả.

  • Có đưa không? – An vứt luôn cái ghế vào cạnh cửa, giống như lần An chụp mạnh cây chổ rồi ném mạnh vào tường lúc ở nhà Hoa, ông ta dám làm đau Hiền, còn lần này hai tên nhãi này muốn làm mất mặt cô ấy, không bỏ qua được

Còn một cái trong túi thằng kia.

  • Dạ đây

Giờ hai đứa nhóc mặt tái mét.

Chúng nó chắc bằng tuổi tụi nhỏ 12A1 nhưng chẳng tài giỏi được, nhìn hai đứa nó An bỗng nhớ đến Nam và Hải, vóc dáng cũng tầm này nhưng hai đứa kia biết nghĩ hơn.

  • Trước khi đến đây đã đi đâu
  • Dạ đi nhậu ở quán vỉa hè gần ngã 4 bảy hiền – một thằng sợ hãi nói
  • Jack
  • Dạ - Jack ra ngoài để làm gì đó

Hai đứa nhóc nhìn nhau, chúng đang đặt câu hỏi chẳng lẽ An kiểm tra, An đâu có tài đến vậy nhưng chẳng phải An đã tìm ra chúng hay sao.

  • Đi đâu nữa? – An vẫn đang tìm trên máy
  • Gặp đại ca, nói vài chuyện
  • Chuyện gì – An lại đạp cái ghế cạnh bên văng vào tường

Hai tên nhóc đổ mồ hôi.

  • Có nói không – An nghiến răng
  • Dạ đưa cho ảnh coi hình

Mặt An đỏ ngây ra, tay bóp chặt vào nhau.

Hai tên nhóc lùi lại về góc phòng.

  • Hình gì? – An vẫn cố bình tĩnh
  • Dạ … hình …
  • Hình gì – An hét

Chúng xanh mặt.

  • Dạ hình của mấy đứa chân dài tối qua chụp được
  • Còn hình gì nữa không? – có vẻ An đã đỡ nóng hơn
  • Dạ không – chúng lắc đầu lia lịa
  • Thế còn hình khi nảy chụp – An quơ quơ chiếc điện thoại

Tụi nó lại lắc đầu liên tục.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: