Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 28

359 0 0 0

CHƯƠNG 28

Lại một buổi trưa như bao buổi trưa khác, khói bụi, dòng đường với đầy rẫy những chiếc xe đủ kích cỡ, cây vẫn bám đất, lá vẫn đung đưa, rồi sẽ có chiếc lá lìa cành, có chiếc đã bay theo gió, có chiếc ở lại bên gốc cây đã từng cho nó bám víu.

Chạm mặt nhau giữa hai con đường đang nghịch hướng, có gì đó lắng đọng, khó nói, chỉ đứng nhìn bằng ánh mắt. Không phải ai cũng đọc được ý nghĩ trong ánh mắt của đối phương. Có gì đó ích kỉ khi muốn giữ chặt đối phương bên cạnh mình, không buông.

  • Linh nói Tinh đã đưa cô ấy về - tiếng của An vỡ đi không khí đang trầm mặc
  • Cô cũng vừa mới biết – Hiền cầm trên tay chiếc điện thoại, vì Linh vừa nhắn tin vào đó

Cách xưng hô của hai người họ vẫn như ngày đầu biết nhau, phải chăng vì họ khó sửa, hay vì họ muốn giữ như vậy.

  • Đi chơi thôi – An hít thật sâu rồi nắm tay Hiền

Ngập ngừng nhìn An, Hiền khẽ gật đầu rồi mìm cười siết lấy tay An.

An thích nhìn Hiền thế này, e thẹn nhưng lại rất dễ thương, tinh nguyên và trong sáng.

Thế là hai người họ hủy cuộc hẹn ở nhà Linh mà đi cùng nhau, vì họ cần bên nhau để cho nhau thêm sức mạnh.

  • Họ đánh lẻ rồi – Linh lắc đầu

Tinh chỉ cười không nói gì, rồi đưa cho Linh ly nước cam.

  • Cảm ơn Tinh
  • Vậy cô Linh có đói chưa?

Linh nhăn mặt.

  • Biết nhau đâu phải mới đây sao cứ cô hoài vậy, bộ em già lắm hả

Nhìn Linh phụng phịu Tinh vừa buồn cười mà vừa thấy thích.

  • À xin lỗi, hay là mình ăn đi
  • Cũng được, dù gì em cũng muốn cảm ơn Tinh vì mấy hôm nay và cả bữa nay – nói xong Linh chạy xuống bếp

Tinh vẫn điềm đạm, chắc vì cô không còn nhỏ dại, và hơn nữa cô cũng đã 28 tuổi, không còn trẻ trung, nhưng cô vẫn lẻ bóng một mình. Hay vì cô quá già để yêu, đâu đúng người ta 40, 50 vẫn còn phơi phới, thôi chờ thời. Có điều Linh đã mang đến cho cô cảm giác gì đó gọi là, gọi là gì nhỉ. Cứ nghĩ chia tay với Hiền cô sẽ đau lòng lắm, nhưng cũng không hẳn như vậy, có đau có buồn nhưng vẫn có thể chống cự. Vì cô biết được Hiền có hạnh phúc thật sự, chỉ là không biết Hiền và An sẽ ra sau. Còn cô cô vẫn tự tin với bản thân rằng, mình đủ khả năng để có được một tình yêu đúng nghĩa, rồi sẽ có một người chỉ dành riêng cho mình, và mình chỉ dành riêng cho người đó, có điều người đó là ai.

Nụ cười cứ hiện diện, An dắt Hiền đến những nơi mình từng đến, những nơi trong thành phố mà cả hai có thể đi, rồi ăn uống, trêu ghẹo nhau. Hiền cũng thế, nếu An đã mở lòng thì cô cũng không ngại. Nhìn An đôi lúc trẻ con vậy mà cũng có những sở thích tương đối giống cô. Nói thật cô không thích những nơi ồn ào cho lắm, tính cô vốn trầm lắng. Cô biết An rất thích nghệ thuật, An đàn rất hay, có cảm xúc nữa chứ. Còn cô chỉ mỗi cái hát mà thôi.

  • Thôi không đi nữa, mệt thiệt – Hiền thở hổn hên khi vừa xuống cái vòng quay cao ơi là cao ở Đầm Sen

Mặt Hiền tái mét làm An vừa thương vừa thấy buồn cười, vì Hiền bây giờ không còn là một cô giáo nghiêm khắc, mà nói thật Hiền cũng đâu có khó tính là mấy.

  • Uống nước đi, lau mồ hôi, rồi ngồi nghĩ

Hiền ngoan ngoãn, nói thiệt cô bắt đầu sợ cái đó rồi. Ngày xưa đi chung với tụi bạn cũng đâu có vậy, chắc vì lúc đó còn nhỏ nên ham vui.

  • Dựa vào đây, nắng chiều có nhiều tia cực tím không tốt cho da và mắt – nói rồi An đội cái nón cho Hiền, kéo cô ấy ngã về phía mình, cho đầu đặt lên vai mình

Hiền im lặng mà cảm nhận cái hạnh phúc này, tuy cả hai chưa nói gì với nhau nhưng từng cử chỉ, ánh mắt, nụ cười cứ như đã nói lên tất cả.

Ánh chiều tà cứ dần dần buông, cả hai ngồi bên nhau trong im lặng. Hiền vẫn tựa đầu lên vai của An, rồi nhắm mắt như tận hưởng. An thả người ra ghế, một tay khoác lên vai Hiền, một tay nắm luôn hai bàn tay của cô ấy, là hai bàn tay đó nha. An cũng đang tận hưởng cảm giác hạnh phúc này, nó trên cả tuyệt vời.

  • Tối rồi, sao nhìn dữ vậy – chợt tỉnh vì có tiếng động, Hiền dụi mắt rồi kéo cái nón lên, cô phát hiện An đang nhìn cô rất say sưa, chợt cô nhớ đến từ nốt nhạc mà An đã đánh, An cũng say sưa với từng giai điệu của mình

An không nói gì chỉ kéo nón ra rồi hôn lên trán của Hiền thật nhẹ nhàng và trân trọng.

Hiền mỉm cười dụi vào vai An.

Chợt vòng tay của An chặt hơn, điều này làm Hiền lo lắng.

  • Có chuyện gì sao?
  • Không chỉ muốn ôm thôi – có gì đó nghẹn ngào, và có một nỗi sợ vô hình nào đó

Dang tay Hiền cũng ôm chặt lấy An, cứ như đang vỗ về, đang làm cho An an tâm.

  • Có muốn đến nơi mà em cùng Lam thường đến mỗi cuối tuần không?

Hiền có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười đồng ý.

Đứng lên An đội nón ngay ngắn lại cho Hiền rồi nắm tay cô ấy bước đi, mặc kệ ngày mai ra sao. Hôm nay An vẫn muốn cùng Hiền có những giây phút vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy cô ấy cười vui là được.

Trước khi đến đó, hai người ghé một quán ăn bình dân để lót dạ. Để tránh bị dị nghị khi đi xe hơi, An đã đậu thật xa, rồi nắm tay Hiền bước vào.

Cả hai gọi hai tô phở, mùi thở thật thơm, chỉ là không biết có ngon như những quán phở có danh như phở 24 không thôi.

  • Ngon không
  • Ngon, chắc là phải ăn hai tô
  • Mấy tô cũng được – An nháy mắt, lấy khăn giấy lau phần nước văng trên má của Hiền

Hiền ngượng ngùng lại cuối xuống ăn.

An bật cười, làm Hiền nhíu mày không hiểu vì sao An lại cười to như vậy.

  • Có gì mắc cười sao?
  • Tại có người cứ hay e thẹn, mà đáng yêu chết được
  • Đáng yêu thôi, đâu có nghĩa là chết – Hiền liền cãi lại

Chịu không được cái vẻ mặt nhăn nhó, hai má phồng lên của Hiền, An tiện tay bẹo luôn hai má của người ta.

  • Này, ngắt cho chết luôn – Hiền đâu có hiền, có hiền là hiền với ai chứ với An thì không, tiện tay Hiền liền ngắt vào hong của An

Làm An trân gân luôn, ui sao mà đau thế.

  • Đau chết rồi
  • Không chết được đâu – trả lời tỉnh bơ, Hiền lại tiếp tục ăn không thèm để ý cái con người đang xoa hong vì đau kia

An khổ sở, cúi xuống ăn không dám ghẹo người ta nữa.

  • Cô chú ơi mua dùm con mấy tờ vé số đi
  • Chú ơi mua hoa dùm con đi

Từ đâu xuất hiện hai đứa nhỏ đáng thương, chúng đang đứng trước bàn ăn của Hiền và An.

Hiền dừng đũa, mỉm cười với chúng rồi lấy giỏ của mình như tìm cái gì đó.

Nhưng đã bị An chặn lại.

  • Sao vậy? – khó hiểu Hiền hỏi

Chỉ cười An vuốt tóc Hiền, mỉm cười yêu thương, An biết cô ấy định làm gì.

  • Cô cho con 4 tô nữa
  • Vâng có ngay

Hiền ngạc nhiên nhìn An, làm thiệt sao.

  • Để Hiền cho tụi nó ít tiền

Biết ngay mà, An không quan tâm vẫn một tay giữ giỏ một tay nắm tay Hiền lại.

Tội nghiệp hai đứa nhỏ cứ nhìn hai người mà không biết làm sao, mời không được, tụi nó thất vọng rồi quay đi.

  • Hai đứa ăn gì chưa, vô đi bà cho ít nè – bà chủ quán vừa bưng mâm thức ăn ra nhìn hai đứa nhỏ không những bà không khó chịu mà còn mỉm cười yêu thương, rồi đề nghị

Hai đứa nhỏ mừng rỡ.

  • Vậy bà cho tụi con bỏ bịch đem về nha
  • Cho ba tụi con

Cả hai đồng thanh.

Giờ Hiền với An mới biết thì ra hai đứa nó là anh em của nhau, đứa bán vé số là anh, vì có phần cao lớn, còn cô bé bán hoa thì nhỏ xíu.

  • Vào đây – bà chủ quán ngoắc hai đứa nhỏ
  • Khoan đã, cô để tụi nó ngồi đây với tụi con nha – An mỉm cười nói với bà chủ quán, tay vẫn nắm tay Hiền

Nhìn An có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó mỉm cười, nụ cười ấm áp chỉ dành cho An. Hiền đã hiểu vì sao.

  • Nhưng mà
  • Dạ không sao đâu cô – Hiền nở nụ cười hiền hòa, cô hiểu được nỗi khó xử của bà chủ

Bà chủ nhìn hai đứa nhỏ cảm thương rồi gật đầu.

  • Hai đứa ngồi đây với cô chú đi
  • Nhưng còn ba con – đứa lớn lo sợ nói
  • Không sao, lát bà cho, giờ hai đứa ngồi đây bà đi làm việc – bà chủ xoa đầu hai đứa nhỏ rồi chạy vào trong
  • Cảm ơn bà – tụi nhỏ gọi theo

An đứng lên bế đứa nhỏ ngồi lên ghế, con bé có vẻ khó khăn khi trèo lên.

  • Hai đứa lau tay rồi hẳn ăn – Hiền lấy khăn giấy ướt của mình lau tay cho tụi nhỏ, rồi lấy khăn giấy khô lau lại

An đẩy hai tô phở về phía chúng rồi bỏ rau trộn lên rất đều.

  • Ăn đi hai đứa

Thấy chúng hơi ngập ngừng. Hiền chủ động lấy đũa đưa cho từng đứa.

Thấy thiện ý của An và Hiền cả hai mỉm cười với hai người họ rồi bắt đầu cắm cúi ăn.

Nhìn cảnh này thật ấm lòng.

  • Giờ thì tới mình – An kéo hai tô còn lại về phía mình và Hiền

Hiền vẫn chưa có ý cầm đũa.

  • Sao vậy?
  • Để tụi nhỏ ăn xong hai tô đó rồi xem chúng có ăn nữa không – đôi mắt long lánh, câu nói ấm áp Hiền nói với An

Sao hạnh phúc cứ lâng lâng thế nhỉ, Hiền đúng là một cô gái lương thiện, Hiền làm An nhớ mẹ. Mẹ cũng rất thường giúp mấy đứa nhỏ này, bà từng nói “không cần biết là thật hay giả nhưng nếu bỏ thì không đành”. Và từ đó An cũng học như mẹ, hai mẹ con cũng thường đến trại trẻ mồ côi. Đến khi mẹ mất An cũng khác xưa, trầm cảm nặng khiến An gần như rơi vào bế tắc, mãi đến năm thứ 3 đại học An mới bước ra thế giới bên ngoài, Ngày đậu đại học An chẳng vui gì cả, cứ biết học và học, khi ấy ba luôn bên cạnh, An đã thấy ba khóc. Nước mắt của ba làm An phấn chấn hơn, Lam không về lại Đà Nẳng mà ở đây học luôn đại học để bên cạnh An. Rồi Oanh đến, Oanh cùng Lam là hai người bạn thân nhất của An, hai người An có thể tin tưởng trong cuộc sống. Đi làm thì có Jack, cậu ấy không chỉ là bạn mà còn là người đồng nghiệp, và là một người em đáng tin cậy trong công việc. Đến khi An quyết định đi học lại để tìm lại cảm xúc thì An gặp Hiền, rồi hòa mình vào 12A1, cả hai điều này đã giúp An rất nhiều, cảm xúc trong 6 năm cứ như quay về bên An, mà An không cần tốn quá nhiều công sức.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: