CHƯƠNG 11
Trong cơn đau từ bụng Hiền cố gắng chống chọi, cô muốn mở mắt nhưng vẫn còn rất mệt, trong mơ màng cô nhìn thấy ai đó ngồi cạnh mình, ánh mắt người đó đăm chiêu và rất xa xăm.
Tinh là tên mà Hiền gọi, đó cũng là bác sĩ trực tiếp cho ca bệnh của Hiền.
Hiền nhìn xung quanh, vẫn còn đau nhưng cô vẫn mong nhìn được bóng dáng ấy, bóng dáng người học trò của cô.
Và câu hỏi cứ mãi vang có phải chăng chỉ là học trò.
Mặt Tinh đanh lại, cô không nói gì chỉ dìu Hiền ngồi dậy.
Hiền hơi rụt người vì cách trả lời của Tinh, Tinh chưa bao giờ thế này với cô.
Tinh không muốn lớn tiếng hay khó chịu với Hiền nhưng cô cũng có cái khó, hôn lên mái tóc của Hiền để cảm nhận mùi hương quen thuộc rồi Tinh rời đi. Tinh nhẹ nhàng đóng cửa rồi thở dài.
Lại là cảm giác có lỗi, Hiền lại làm Tinh buồn, cô nào muốn nhưng mà với Tinh cô không thể xem là gì khác ngoài việc xem Tinh là một người đáng kính trọng, là bạn. Có lẽ cô đã sai khi cho Tinh cơ hội, cô đúng là xấu xa mà. Nhưng An cũng xấu xa, đem cô vào đây rồi lại đi đâu mất.
Đêm đó Tinh đến phòng trà để tìm gặp An, nhưng không gặp. An là người mà Tinh ngưỡng mộ, đến đây không biết bao nhiêu lần nên việc nhìn thấy An say sưa bên phím đàn là không hiếm. Và cô đã có ý định để Hiền gặp An. Hôm nay lại không gặp, ý định kết bạn với An có lẽ đã được gạt phăng, vì cô đang không vui, đang rất buồn và đau lòng. An phải chăng đang cướp mất Hiền từ cô, mà cũng không đúng Hiền đã bao giờ là của cô đâu chứ.
Không ngừng nghĩ An đáng máy liên tục, vì An đang soạn hợp đồng. An đang ở Nha Trang cùng Oanh vì bên đối tác muốn gặp An mới chịu kí hợp đồng. Nhưng khi An đến thì bên đó lại không có ý gì là muốn gặp An, mà họ chỉ nói soạn rồi đưa và kí. Họ chơi An sao, thế thì Oanh làm cũng được vậy. Ban đầu họ đâu làm khó như vậy, An định vào ngày mai nhưng nghe tin phải chạy ra ngay, bỏ mặc Hiền đang trong bệnh viện.
Oanh buồn bã ngồi xuống giường nhìn An, sao cô lại yêu An một tình yêu không hồi đáp như vậy.
Một đêm khó ngủ cho rất nhiều người.
Mệt mỏi Hiền ngồi dậy, có mấy đứa học trò vào thăm. Ba và mẹ về nhà để đem đồ vào cho cô, họ không muốn cô ăn ở đây vì sợ không hợp khẩu vị.
Cả bọn phì cười khi Hải vừa nói mà vừa diễn tả.
Nhìn Hoa, Hiền như chờ đợi.
Cả bọn xúc động, chuyện đời khó đoán lắm, chân thành với nhau thế này không phải nhiều, con người vẫn có thể vô cảm với nhau. Nhưng hãy tin tình cảm giữa người với người thì là vô hạn.
Suốt buổi nói chuyện bọn nhóc làm cô cười ra nước mắt, tụi này cứ muốn ở lỳ. Đến khi Tinh vào để khám cho cô thì mới chịu về, nói chuyện mà cô quên cả đói.
Hai người nói chuyện với nhau, có gì đó khách sáo, Tinh vẫn cười với Hiền, có điều cô nghĩ mình sẽ không giữ chân được Hiền lâu nữa.
Hiền không biết được Tinh đang nghĩ gì và Tinh cũng thế. Hãy để nhau bình tâm lại, quyết định cũng đừng quá vội.
Rồi lại không ai bên cạnh, Hiền lại suy nghĩ, nghĩ về lớp của mình, về Gia An, về 3 suất học bỏng mà ông Tùng nói. Mà điều cô nghĩ nhiều nhất là An, tại sao An không vào thăm cô, An đang ở đâu, hay An có chuyện gì. Cô không biết số của An, khi nảy lại không tiện hỏi tụi nhỏ.
11 giờ trưa, nhìn đồng hồ Lam lại tiếp tục lang thang trong bệnh viện, để xem có ai cần. Đi ngang qua phòng của Hiền, Lam dừng chân. Hiền đang ngồi một mình, trên bàn là hai túi thức ăn, cô ấy không ăn sao. Như có gì đó thúc đẩy Lam muốn biết người đã khơi dậy cảm xúc trong An là người như thế nào.
Nhìn lên bàn Lam nhướng mày.
Gật đầu như hiểu Lam nhìn Hiền giây lát, Hiền dễ thương, ưa nhìn, cũng bình thường nhưng chắc sẽ có gì đó đặc biệt với An. Giống như Oanh vậy, vẫn có nét gì đó đặc biệt với Lam.
Hơi ngại nhưng Hiền vẫn muốn biết An ở đâu.
Nhưng Lam thì không thể nói với Hiền khi chưa được sự đồng ý của bạn mình.
Đâu phải chỉ có mình Hiền mới mong chờ An, An cũng rất muốn nhanh chóng quay về để xem Hiền thế nào. Nhưng cái hợp đồng này làm An bị giữ chân.
Người đàn ông ngồi xuống đối diện với cô gái khó xử nói.
Ba của cô gái thở dài.
Kéo Oanh đi một đoạn khá xa An mới bình tĩnh lại, chơi trò con nít thật, làm An không thể ở bên cạnh cô Hiền. Trời ạ.
Quay sang nhìn Oanh, An lắc đầu rồi thở hắt ra.
Sự tức giận của An không phải lần đầu Oanh thấy, có điều lần này có gì đó khác khác. Từ hôm qua đến giờ An cứ tranh thủ làm mọi thứ, rồi đặt vé chuyến sớm nhất để về lại Sài Gòn, cứ như muốn gặp ai đó và có ai đó đang chờ An vậy.
Dừng chân An không quay sang nhìn Oanh mà trả lời.
Oanh lại một lần nữa nhìn An bước đi mà không biết nên làm thế nào, đuổi theo sao? Cô mãi vẫn không đuổi kịp Gia An.
Lại là từng bước chân cô đơn một mình.
Gia An tức tốc chuẩn bị mọi thứ rồi leo lên xe cùng Oanh, An lấy điện thoại ra xem cứ muốn gọi nhưng sao không bấm được, mà An làm gì biết số điện thoại của cô đâu chứ. Trong lớp An biết mỗi số của Nam vì có lần nó đã nhắn tin cho An. Và tất nhiên nó xin từ cô Hiền.
Hiền lục tìm trong giỏ của mình xem tờ danh sách lớp ở đâu, bực thật tìm hoài không thấy, chẳng lẽ bỏ ở nhà.
Có tiếng chuông điện thoại nhưng Hiền không nghe máy, vì cô bận tìm đồ rồi.
Bực tức vì không liên lạc được An nằm dài ra ghế mà ngủ.
Oanh ngồi ở băng sau cũng cố gắng ngủ nhưng thấy An cứ loay hoay lúc ngồi lúc nằm làm cô không ngủ được.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)