Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11

335 0 0 0

CHƯƠNG 11

Trong cơn đau từ bụng Hiền cố gắng chống chọi, cô muốn mở mắt nhưng vẫn còn rất mệt, trong mơ màng cô nhìn thấy ai đó ngồi cạnh mình, ánh mắt người đó đăm chiêu và rất xa xăm.

  • Tinh
  • Em đừng cử động mạnh

Tinh là tên mà Hiền gọi, đó cũng là bác sĩ trực tiếp cho ca bệnh của Hiền.

Hiền nhìn xung quanh, vẫn còn đau nhưng cô vẫn mong nhìn được bóng dáng ấy, bóng dáng người học trò của cô.

Và câu hỏi cứ mãi vang có phải chăng chỉ là học trò.

  • Người đưa em vào đây đâu Tinh? – Hiền gượng nói

Mặt Tinh đanh lại, cô không nói gì chỉ dìu Hiền ngồi dậy.

  • Tinh
  • Về rồi, em lo cho em đi, ba mẹ em rất lo lắng, và Tinh cũng vậy – Tinh trả lời không mấy vui vẻ, có gì đó khiến cô khó chịu. Quen Hiền đã lâu nhưng hai người vẫn chưa đến đâu, chỉ nắm tay rồi có gì đó gọi là đụng chạm như khoác vai, khoác tay, thế mà khi nảy An lại ẳm cả Hiền vào đây, nói cô ghen vô cớ cũng được nhưng cô đang ghen

Hiền hơi rụt người vì cách trả lời của Tinh, Tinh chưa bao giờ thế này với cô.

  • Em xin lỗi
  • Em không có lỗi, được rồi em nghĩ ngơi đi, em còn yếu, lát nữa ba mẹ em vào, Tinh khám cho bệnh nhân khác – vén tóc Hiền, Tinh vẫn cảm thấy thân thương, cô yêu Hiền, khi cô ấy đồng ý quen mình cô đã rất vui, cứ nghĩ mình sẽ làm lung lây được trái tim không mấy dể yếu lòng kia, thế mà chả được gì. Giờ lại xuất hiện một người, người mà cô ấy nhắc đến. Tinh không đủ tự tin cho tình yêu này
  • Dạ - Hiền hơi cúi đầu

Tinh không muốn lớn tiếng hay khó chịu với Hiền nhưng cô cũng có cái khó, hôn lên mái tóc của Hiền để cảm nhận mùi hương quen thuộc rồi Tinh rời đi. Tinh nhẹ nhàng đóng cửa rồi thở dài.

Lại là cảm giác có lỗi, Hiền lại làm Tinh buồn, cô nào muốn nhưng mà với Tinh cô không thể xem là gì khác ngoài việc xem Tinh là một người đáng kính trọng, là bạn. Có lẽ cô đã sai khi cho Tinh cơ hội, cô đúng là xấu xa mà. Nhưng An cũng xấu xa, đem cô vào đây rồi lại đi đâu mất.

Đêm đó Tinh đến phòng trà để tìm gặp An, nhưng không gặp. An là người mà Tinh ngưỡng mộ, đến đây không biết bao nhiêu lần nên việc nhìn thấy An say sưa bên phím đàn là không hiếm. Và cô đã có ý định để Hiền gặp An. Hôm nay lại không gặp, ý định kết bạn với An có lẽ đã được gạt phăng, vì cô đang không vui, đang rất buồn và đau lòng. An phải chăng đang cướp mất Hiền từ cô, mà cũng không đúng Hiền đã bao giờ là của cô đâu chứ.

Không ngừng nghĩ An đáng máy liên tục, vì An đang soạn hợp đồng. An đang ở Nha Trang cùng Oanh vì bên đối tác muốn gặp An mới chịu kí hợp đồng. Nhưng khi An đến thì bên đó lại không có ý gì là muốn gặp An, mà họ chỉ nói soạn rồi đưa và kí. Họ chơi An sao, thế thì Oanh làm cũng được vậy. Ban đầu họ đâu làm khó như vậy, An định vào ngày mai nhưng nghe tin phải chạy ra ngay, bỏ mặc Hiền đang trong bệnh viện.

  • An uống nước đi, An mệt rồi nên đi ngủ rồi đó
  • Không sao, Oanh ngủ trước đi – An vẫn tiếp tục, An muốn giải tỏa, từ nảy đến giờ An chỉ nghĩ đến Hiền, cái cảm xúc lạ lẫm ấy cứ xâm chiếm suy nghĩ, An quyết phải bình tâm

Oanh buồn bã ngồi xuống giường nhìn An, sao cô lại yêu An một tình yêu không hồi đáp như vậy.

Một đêm khó ngủ cho rất nhiều người.

Mệt mỏi Hiền ngồi dậy, có mấy đứa học trò vào thăm. Ba và mẹ về nhà để đem đồ vào cho cô, họ không muốn cô ăn ở đây vì sợ không hợp khẩu vị.

  • Cô làm tui em xanh mặt
  • Nếu Gia An không nhanh chân chắc cô ngã dài xuống sân rồi

Cả bọn phì cười khi Hải vừa nói mà vừa diễn tả.

  • Em xin lỗi cô
  • Khờ quá đâu phải do em – mỉm cười với Hoa, cô trấn an
  • Hoa về nội ở rồi đó cô
  • Còn mẹ của bạn ấy thì về quê rồi

Nhìn Hoa, Hiền như chờ đợi.

  • Mẹ nói mẹ sẽ cố gắng làm việc ở quê ngoại, dù gì ở đó mẹ cũng không gặp dượng, rồi mẹ sẽ lo cho em ăn học, em nhất định sẽ lo được cho mẹ sau này
  • Giỏi lắm

Cả bọn xúc động, chuyện đời khó đoán lắm, chân thành với nhau thế này không phải nhiều, con người vẫn có thể vô cảm với nhau. Nhưng hãy tin tình cảm giữa người với người thì là vô hạn.

Suốt buổi nói chuyện bọn nhóc làm cô cười ra nước mắt, tụi này cứ muốn ở lỳ. Đến khi Tinh vào để khám cho cô thì mới chịu về, nói chuyện mà cô quên cả đói.

  • Tụi nó quý em nhỉ
  • Tụi nó ngoan lắm

Hai người nói chuyện với nhau, có gì đó khách sáo, Tinh vẫn cười với Hiền, có điều cô nghĩ mình sẽ không giữ chân được Hiền lâu nữa.

Hiền không biết được Tinh đang nghĩ gì và Tinh cũng thế. Hãy để nhau bình tâm lại, quyết định cũng đừng quá vội.

Rồi lại không ai bên cạnh, Hiền lại suy nghĩ, nghĩ về lớp của mình, về Gia An, về 3 suất học bỏng mà ông Tùng nói. Mà điều cô nghĩ nhiều nhất là An, tại sao An không vào thăm cô, An đang ở đâu, hay An có chuyện gì. Cô không biết số của An, khi nảy lại không tiện hỏi tụi nhỏ.

11 giờ trưa, nhìn đồng hồ Lam lại tiếp tục lang thang trong bệnh viện, để xem có ai cần. Đi ngang qua phòng của Hiền, Lam dừng chân. Hiền đang ngồi một mình, trên bàn là hai túi thức ăn, cô ấy không ăn sao. Như có gì đó thúc đẩy Lam muốn biết người đã khơi dậy cảm xúc trong An là người như thế nào.

  • Chào cô tôi vào được chứ
  • Mời vào – Hiền nhận ra Lam, người mà hôm khai giảng cô đã thấy, thì ra Lam làm ở đây, trái đất cũng tròn thật

Nhìn lên bàn Lam nhướng mày.

  • Cô không ăn trưa sao
  • Tôi không thấy đói

Gật đầu như hiểu Lam nhìn Hiền giây lát, Hiền dễ thương, ưa nhìn, cũng bình thường nhưng chắc sẽ có gì đó đặc biệt với An. Giống như Oanh vậy, vẫn có nét gì đó đặc biệt với Lam.

  • Lam là bạn của An, vậy Lam biết An đang đi đâu không?
  • An sao? – Lam hơi bất ngờ, suýt nữa An quên, Hiền là cô giáo của An

Hơi ngại nhưng Hiền vẫn muốn biết An ở đâu.

Nhưng Lam thì không thể nói với Hiền khi chưa được sự đồng ý của bạn mình.

  • An bận gì đó, cô yên tâm đi rồi An sẽ vào thăm cô thôi
  • Tôi biết – Hiền buồn buồn trong lòng, thế là không biết được An đang ở đâu
  • Thôi tôi làm việc, cô nhớ giữ gìn sức khỏe
  • Cảm ơn vì hôm khai giảng
  • Không có gì – mỉm cười với Hiền, Lam ra ngoài, Hiền thân thiện, dễ gần chả có gì gọi là đáng ghét. Có lẽ Lam nên suy xét lại mình, thành kiến không tốt

Đâu phải chỉ có mình Hiền mới mong chờ An, An cũng rất muốn nhanh chóng quay về để xem Hiền thế nào. Nhưng cái hợp đồng này làm An bị giữ chân.

  • Trẻ con
  • Có tin tôi không kí không
  • Cứ việc – nói xong An nắm cổ tay của Oanh kéo ra ngoài, lần đầu tiên An gặp một đối tác thế này, trẻ con quá đi mất
  • Con làm gì vậy? – một người đàn ông bước ra nghiêm giọng
  • Con có làm gì đâu – cô gái ấy phụng phịu

Người đàn ông ngồi xuống đối diện với cô gái khó xử nói.

  • Con đã chọc tức Gia An, cậu ta sẽ không ký hợp đồng nữa đâu
  • Cô ta là con gái – cô gái nói khi nghe ba xưng hô như vậy

Ba của cô gái thở dài.

  • Với ba không quan trọng, con phải biết Gia An là người giỏi, chúng ta cần người tài, gái trai gì cũng được, con làm ba thất vọng quá
  • Ba
  • Thôi chuẩn bị mình về lại Sài Gòn – người ba lắc đầu, chìu con gái ông hẹn bên Lê Gia tức công ty của nhà Gia An ra Nha Trang để kí hợp đồng. Ông không hiểu suy tính của nó là gì nhưng mà nó làm mất cơ hội của BT mất rồi

Kéo Oanh đi một đoạn khá xa An mới bình tĩnh lại, chơi trò con nít thật, làm An không thể ở bên cạnh cô Hiền. Trời ạ.

  • An không sao chứ? - lo lắng Oanh lay tay An hỏi

Quay sang nhìn Oanh, An lắc đầu rồi thở hắt ra.

  • Biết vậy An kêu Lam theo, ai biết được người con bé đó cần gặp là Tần Lam chứ, làm ăn mà cứ như là hẹn hò không bằng

Sự tức giận của An không phải lần đầu Oanh thấy, có điều lần này có gì đó khác khác. Từ hôm qua đến giờ An cứ tranh thủ làm mọi thứ, rồi đặt vé chuyến sớm nhất để về lại Sài Gòn, cứ như muốn gặp ai đó và có ai đó đang chờ An vậy.

  • Mình về
  • Còn hợp đồng?

Dừng chân An không quay sang nhìn Oanh mà trả lời.

  • Ba An sẽ lo, giám đốc bên đó sẽ sang nói chuyện với ba của An

Oanh lại một lần nữa nhìn An bước đi mà không biết nên làm thế nào, đuổi theo sao? Cô mãi vẫn không đuổi kịp Gia An.

  • Oanh chuẩn bị về, chắc 11 giờ đến – một cuộc nói ngắn gọn qua điện thoại

Lại là từng bước chân cô đơn một mình.

Gia An tức tốc chuẩn bị mọi thứ rồi leo lên xe cùng Oanh, An lấy điện thoại ra xem cứ muốn gọi nhưng sao không bấm được, mà An làm gì biết số điện thoại của cô đâu chứ. Trong lớp An biết mỗi số của Nam vì có lần nó đã nhắn tin cho An. Và tất nhiên nó xin từ cô Hiền.

Hiền lục tìm trong giỏ của mình xem tờ danh sách lớp ở đâu, bực thật tìm hoài không thấy, chẳng lẽ bỏ ở nhà.

Có tiếng chuông điện thoại nhưng Hiền không nghe máy, vì cô bận tìm đồ rồi.

Bực tức vì không liên lạc được An nằm dài ra ghế mà ngủ.

Oanh ngồi ở băng sau cũng cố gắng ngủ nhưng thấy An cứ loay hoay lúc ngồi lúc nằm làm cô không ngủ được.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: