CHƯƠNG 10
Không lâu sau trong sự chờ đợi bài hát người thầy vang lên, ban đầu chỉ là nhạc với sự hòa tấu của ghi ta và piano nhưng sau đó lại vang lên giọng hát.
Là An hát, thoáng bất ngờ nhưng cũng không lâu sau Lam bè theo. Điều gì khiến An thay đổi vào giây cuối.
Vì người cô đứng phía dưới kia chăng.
Bám vào thân cây si Hiền nghĩ mình sẽ trụ nổi để đợi An xuống. Không biết sao cô lại có niềm tin rằng An sẽ xuống, xuống với cô. Và cô muốn nghe trọn vẹn bài hát này, cô có cảm giác An đang hát dành tặng cho mình.
Tiếng tán dương bắt đầu.
Hiền mỉm cười nhìn An đang chạy tới, nhưng có gì đó quay quay, cô cảm thấy người nhẹ tênh và sắp ngã xuống.
An cố gắng ẳm Hiền chạy ra cổng dù tay có đau hay chân có nhức, giờ phút nay đau nhức chả là gì nữa hết.
Phía sau có đến hai ba giáo viên chạy theo, cùng một đoàn học sinh đương nhiên là 12A1 và cả lớp khác. Yến cùng Nam nhắc nhở mọi người quay về vị trí, dù lo cho cô lắm nhưng cần làm xong nhiệm vụ.
Mơ màng Hiền nhìn thấy An đang giữ lấy mình, có gì đó rơi trên mặt cô, là mồ hôi của An. Vô thức cô đưa tay mình lên để chạm vào và lau đi những giọt mồ hôi ấy.
An lại không chần chừ, vội vàng ẳm Hiền ra khỏi xe rồi đặt Hiền lên một chiếc xe cấp cứu mà Lam vừa gọi chờ sẳn giúp mình.
Trên chiếc giường được đẩy đi tay Hiền vẫn nắm tay An, tay còn lại thì ôm bụng.
Không suy nghĩ An siết chặt tay Hiền một chút và một tay xoa nơi phần bụng của cô ấy, mặc kệ người ta nhìn mình.
Cái nhìn rất lạ.
An không quan tâm, giờ chỉ quan tâm Hiền thế nào. Nhìn xuống đùi mình có gì đó rích rích và ướt ướt, có lẽ An đã hiểu.
Rồi chợt An giật mình, sao An lại có suy nghĩ như vậy. Ngồi bệch xuống ghế An xoa hai tay vào nhau, lo lắng, chờ đợi. An cứ thấp thỏm không yên, dù biết là vấn đề gì nhưng vẫn lo, máu chảy quá nhiều, tại sao phụ nữ phải có cái quái quỷ ấy chứ. Lại là quy luật hay sao.
An ngẩng đầu để nhìn.
An nhìn thấy ai đó, là 3 người, 3 người họ chạy về phía của An, họ là ai.
Gia An không trả lời chỉ gật đầu.
Một người phụ nữ, một chàng trai trẻ hai người họ cũng lo lắng nói. Riêng người đàn ông thì nhìn An, có gì đó thắc mắc trong mắt của ông ta.
Cô gái đó mỉm cười với ba người họ, và nhìn An.
An cũng nhìn cô ta, có vẻ cô ta không thích An thì phải.
An không hiểu vì sao chị ấy nhìn mình lạ như vậy, nhưng điều An quan tâm là Hiền.
An cũng bắt tay lại.
Mẹ của Hiền nhìn An, dò xét.
Học trò đây sao, hèn chi con của ông quan tâm tụi nó như vậy. Nhưng An là ai.
Ba mẹ Hiền cứ nhìn An, không biết nên nói thêm gì, có thể là An lạ. Nhưng quan trọng là tại sao An lại đưa Hiền vào đây, còn thái độ nữa, rất lo lắng cho con của ông bà.
Ra ngoài khuôn viên Lam đứng khoanh tay, rất khó chịu, giờ thì Lam hiểu những thay đổi của bạn. Dù vui khi nó có lại được cảm xúc nhưng mà như vậy chẳng phải nhờ cái cô giáo tên Hiền kia hay sao, vậy thì Oanh sao đây.
Lam không trả lời vì đang bận kiềm chế sự bực tức trong lòng, dù biết mình không có quyền bắt ép An nhưng mà nghĩ đến Oanh làm Lam đau.
Lam ghét thái độ này, An cứ xem như không có gì.
An không bất ngờ là mấy, lạ thật An lại vô cảm nữa rồi.
An nhíu mày và lùi lại.
An không nói gì im lặng rồi rời bước, An không muốn tranh cãi khi mình lại dần trở lại sự vô cảm. An giận bản thân nhiều lắm, nhưng tình cảm thì không thể miễn cưỡng. Trở lại phòng cấp cứu An mới biết Hiền được chuyển sang phòng khác, đi tìm theo lời của cô y tá An bắt gặp người bác sĩ khi nảy cùng ba mẹ và em trai của Hiền. Tụi nhỏ chắc đã về, An không vào mà chỉ nhìn. Hiền xanh xao thấy rõ, chắc là ổn vì có gia đình của cô ấy bên cạnh. Điều An thắc mắc là người bác sĩ ấy là gì của Hiền.
Bước chân của An cũng đã mỗi lúc một xa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)