Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10

355 0 0 0

CHƯƠNG 10

Không lâu sau trong sự chờ đợi bài hát người thầy vang lên, ban đầu chỉ là nhạc với sự hòa tấu của ghi ta và piano nhưng sau đó lại vang lên giọng hát.

Là An hát, thoáng bất ngờ nhưng cũng không lâu sau Lam bè theo. Điều gì khiến An thay đổi vào giây cuối.

Vì người cô đứng phía dưới kia chăng.

Bám vào thân cây si Hiền nghĩ mình sẽ trụ nổi để đợi An xuống. Không biết sao cô lại có niềm tin rằng An sẽ xuống, xuống với cô. Và cô muốn nghe trọn vẹn bài hát này, cô có cảm giác An đang hát dành tặng cho mình.

  • Hay quá

Tiếng tán dương bắt đầu.

  • Tôi đi trước – không chần chừ An nói với Lam sau khi kết thúc bài hát rồi lao xuống phía dưới, mọi người cũng nhìn theo

Hiền mỉm cười nhìn An đang chạy tới, nhưng có gì đó quay quay, cô cảm thấy người nhẹ tênh và sắp ngã xuống.

  • Cô Hiền ngất rồi – vài đứa la thất thanh
  • Tản ra – An bế xốc cô lên rồi chạy nhanh ra cổng
  • Bác hai lái xe ra trước cổng đi – ba của An gọi nhanh

An cố gắng ẳm Hiền chạy ra cổng dù tay có đau hay chân có nhức, giờ phút nay đau nhức chả là gì nữa hết.

Phía sau có đến hai ba giáo viên chạy theo, cùng một đoàn học sinh đương nhiên là 12A1 và cả lớp khác. Yến cùng Nam nhắc nhở mọi người quay về vị trí, dù lo cho cô lắm nhưng cần làm xong nhiệm vụ.

  • Chạy nhanh đi bác, bệnh viện của Lam gần đây
  • Dạ

Mơ màng Hiền nhìn thấy An đang giữ lấy mình, có gì đó rơi trên mặt cô, là mồ hôi của An. Vô thức cô đưa tay mình lên để chạm vào và lau đi những giọt mồ hôi ấy.

  • Cô ơi, Hiền – lo lắng An gọi, cô ơi là nói tự nhiên, đến cái tên Hiền thì lại áp sát vào tai của cô ấy, An vẫn chưa bỏ Hiền xuống, vẫn giữ cô ấy trên người mình và ôm chặt, sao lại mỏng manh thế này. Lòng An thì khỏi phải nói, cứ như lửa đốt, thấp thỏm lo sợ
  • Tới rồi – không đợi dứt câu bác tài xế vội bước xuống mở cửa

An lại không chần chừ, vội vàng ẳm Hiền ra khỏi xe rồi đặt  Hiền lên một chiếc xe cấp cứu mà Lam vừa gọi chờ sẳn giúp mình.

Trên chiếc giường được đẩy đi tay Hiền vẫn nắm tay An, tay còn lại thì ôm bụng.

Không suy nghĩ An siết chặt tay Hiền một chút và một tay xoa nơi phần bụng của cô ấy, mặc kệ người ta nhìn mình.

  • Tôi phụ trách ca này – người bác sĩ đó nói với những y tá đang đẩy Hiền vào, không quên nhìn An

Cái nhìn rất lạ.

An không quan tâm, giờ chỉ quan tâm Hiền thế nào. Nhìn xuống đùi mình có gì đó rích rích và ướt ướt, có lẽ An đã hiểu.

  • Đồ khốn – nghiến răng An đấm mạnh vào tường và muốn ngay lập tức lao đến bắt tên đó tống vào tù, hôm qua chiếc ghế đó từ hắn, khốn thật mà, nếu Hiền có chuyện gì thì đừng trách Lê Gia An này

Rồi chợt An giật mình, sao An lại có suy nghĩ như vậy. Ngồi bệch xuống ghế An xoa hai tay vào nhau, lo lắng, chờ đợi. An cứ thấp thỏm không yên, dù biết là vấn đề gì nhưng vẫn lo, máu chảy quá nhiều, tại sao phụ nữ phải có cái quái quỷ ấy chứ. Lại là quy luật hay sao.

  • Cho tôi hỏi có một cô gái vừa được đưa vào đang cấp cứu, ở đâu vậy – giọng của một người đàn ông hỏi cô y tá trong lo lắng

An ngẩng đầu để nhìn.

  • Dạ đằng kia
  • Cảm ơn

An nhìn thấy ai đó, là 3 người, 3 người họ chạy về phía của An, họ là ai.

  • Cho hỏi cậu là người đưa Hiền đến đây phải không? – người đàn ông cất lời

Gia An không trả lời chỉ gật đầu.

  • Hồi sáng đã thấy nó bị đau rồi
  • Lúc con chở chị tới trường là đã thấy không ổn

Một người phụ nữ, một chàng trai trẻ hai người họ cũng lo lắng nói. Riêng người đàn ông thì nhìn An, có gì đó thắc mắc trong mắt của ông ta.

  • Bác sĩ cố ấy thế nào – nhưng An không quan tâm ánh nhìn ấy, đèn vừa tối An đã đứng bật dậy để bắt lấy bác sĩ mà nói
  • Không sao, ổn rồi – người bác sĩ đó trả lời An rồi gỡ khẩu trang ra
  • Chỉ Tin
  • Cái thằng người ta tên Tinh – người đàn ông cốc đầu cậu con trai

Cô gái đó mỉm cười với ba người họ, và nhìn An.

An cũng nhìn cô ta, có vẻ cô ta không thích An thì phải.

  • Hai bác với em đừng lo Hiền không sao, chút nữa có thể vào thăm
  • Bảo con theo Tinh làm thủ tục đi
  • Dạ ba
  • Con xin phép – Tinh cẩn trọng lễ phép chào ba mẹ của Hiền, cũng không quên nhìn An

An không hiểu vì sao chị ấy nhìn mình lạ như vậy, nhưng điều An quan tâm là Hiền.

  • Thưa hai bác
  • Cảm ơn cậu đã đưa Hiền đến đây – đưa tay ra bắt tay với An người đàn ông nói

An cũng bắt tay lại.

Mẹ của Hiền nhìn An, dò xét.

  • Gia An, cô sao rồi?
  • Ba mẹ của cô đó – quay sang tụi nhỏ An nhắc nhở
  • Dạ thưa hai bác – tụi nhỏ liền cúi chào

Học trò đây sao, hèn chi con của ông quan tâm tụi nó như vậy. Nhưng An là ai.

  • Chào tụi con – mẹ của Hiền đôn hậu cười với tụi nhóc
  • Nhớ đừng làm ồn cô cần nghĩ ngơi
  • Dạ tụi em biết rồi – tụ
  • Tụi nhỏ ngoan ngoãn nghe lời Gia An

Ba mẹ Hiền cứ nhìn An, không biết nên nói thêm gì, có thể là An lạ. Nhưng quan trọng là tại sao An lại đưa Hiền vào đây, còn thái độ nữa, rất lo lắng cho con của ông bà.

  • Gia An ra đây – Tầm Lam từ ngoài hơi nhẹ gật đầu với ba mẹ của Hiền rồi gọi An
  • Con xin phép, mấy đứa ở đây nha – nói xong An cũng đi về phía của Lam

Ra ngoài khuôn viên Lam đứng khoanh tay, rất khó chịu, giờ thì Lam hiểu những thay đổi của bạn. Dù vui khi nó có lại được cảm xúc nhưng mà như vậy chẳng phải nhờ cái cô giáo tên Hiền kia hay sao, vậy thì Oanh sao đây.

  • Có chuyện gì không? – An hỏi khi đang đứng sau lưng Lam

Lam không trả lời vì đang bận kiềm chế sự bực tức trong lòng, dù biết mình không có quyền bắt ép An nhưng mà nghĩ đến Oanh làm Lam đau.

  • Tại sao không nghe điện thoại của Oanh?
  • Điện thoại, có sao – vội lấy điện thoại ra An vẫn bình thản

Lam ghét thái độ này, An cứ xem như không có gì.

  • Oanh gọi có gì không?
  • ………………
  • Vậy sao, được rồi An sẽ ra đó ngay – thì ra là công việc, ngẩng nhìn Lam, An phát hiện ánh mắt Lam đang rất căm tức nhìn mình
  • Chắc khi nảy tôi không biết
  • Không biết, hay vì lo lắng cho người khác mà không quan tâm, An có thấy mình quá vô tâm với Oanh hay không – quát An, Lam đứng đối diện với bạn mình

An không bất ngờ là mấy, lạ thật An lại vô cảm nữa rồi.

  • Tôi không có ý đó
  • Không có, vậy tại sao hôm qua An không tới, vì cô Hiền đúng không – Lam càng giận hơn

An nhíu mày và lùi lại.

  • Tôi nghĩ chúng ta không nên đề cập đến chuyện này, dù gì đó cũng là tình cảm của riêng tôi
  • Phải rồi là của riêng An, vậy thì hãy làm gì đó đi, đừng để tôi thấy Oanh đau lòng – cố gắng thả lòng nhưng Lam vẫn còn hằn học trong lời nói. Không muốn tình cảm đôi bên bị tổn thương nhưng Lam không kiển soát được, khi yêu mù quáng là điều khó tránh khỏi, Lam đã cố và rồi Lam đã đi. Khi quay lại Lam chỉ mong mọi chuyện tốt hơn, nhưng không giờ Lam phát hiện mình chỉ đang lẫn tránh

An không nói gì im lặng rồi rời bước, An không muốn tranh cãi khi mình lại dần trở lại sự vô cảm. An giận bản thân nhiều lắm, nhưng tình cảm thì không thể miễn cưỡng. Trở lại phòng cấp cứu An mới biết Hiền được chuyển sang phòng khác, đi tìm theo lời của cô y tá An bắt gặp người bác sĩ khi nảy cùng ba mẹ và em trai của Hiền. Tụi nhỏ chắc đã về, An không vào mà chỉ nhìn. Hiền xanh xao thấy rõ, chắc là ổn vì có gia đình của cô ấy bên cạnh. Điều An thắc mắc là người bác sĩ ấy là gì của Hiền.

  • Con nghe thưa ba, dạ con về ngay – nhìn vào phòng lần nữa An quay bước, lòng thì không nở, An muốn nhìn cô Hiền khỏe mạnh, muốn thấy cô ấy cười với mình. Nhưng mà cuộc sống không thể chỉ muốn là được

Bước chân của An cũng đã mỗi lúc một xa.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: