Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18

297 0 0 0

CHƯƠNG 18

An ngồi xuống thấy Jack vào và nhận được cái gật đầu từ cậu ấy An cũng bớt nóng giận. An đã tìm được thấy cái mình cần, khi nảy là hai cái điện thoại này, chỉ sợ chúng bắn Bluetooth, An cũng kiểm tra không có.

  • Khôn hồn thì đừng để có những bức ảnh này xuất hiện nếu không thì chúng ta sẽ lại gặp nhau
  • Dạ không có đâu – tụi nó thở hồng hộc

An gật đầu rồi kéo nón che mặt mình lại.

  • Sử dụng hai cái này được rồi, không cần phải đăng facebook tốn tiền, chụp ảnh cũng không biết chụp chẳng đẹp gì cả, còn hai cái này để người của tôi đem bán rồi đưa tiền lại– ném hai cái 1280 cho hai đứa nhóc An nói rồi đứng lên
  • Ơ – hai tên đó bất ngờ

An chỉ nhếch môi rồi ra ngoài, trước khi đi quay sang nhìn Jack.

  • Đưa tới tiệm của A Huy
  • Vâng

An cũng lên xe, hạ cửa kính An nhìn vào chiếc điện thoại đó lần nữa, bắn qua máy mình rồi xóa, không quên mở cửa ném cho Jack. An muốn giữ lại khoảnh khắc này, hai tên đó chỉ chụp được có 3 tấm thôi, vậy mà lấy ra hai cái, rõ ràng cái kia camera bị hư rồi, cái này chụp chẳng đẹp gì cả. Mỉm cười An nhìn Hiền trong đó, e thẹn tức giận nhưng lại dễ thương.

Vào nhà An cứ hát vu vơ mà suýt nữa quên mất ba đang ngồi đợi mình.

  • Dạ chào ba
  • Buổi chiều con đi đâu vậy? – có chút không hài lòng ông Tùng hỏi
  • Dạ con xin lỗi
  • Con có biết con đã bỏ Trang hay không, làm con bé đó sợ mà phát khóc
  • Có gì phải khóc, chắc tại mít ướt – uống ít nước trà An bình tâm nói

Ông Tùng lắc đầu.

  • Con đó, chú Bình nhờ ba hẹn gặp Lam là muốn cho Trang nó gặp Lam, thế mà hai đứa chạy đâu mất bỏ con người ta ở đó

An không nói chỉ cười trừ.

Nhấp nháp ít nước trà ông Tùng tiếp.

  • Ba nghe nói có ai đó đã dàn xếp xong chương trình 20/11 giúp trường rồi, nên con không cần bận tâm

Nghe đến đây An chột dạ, biết là ba đang trêu mình.

Nhìn thái độ của An là biết đang ngại chứ gì, nó phá lệ rồi đấy, mấy năm nay nó có thèm quan tâm đến mấy cái chuyện ở trường đâu. Vậy mà mới vào học có 1 tháng nó quan tâm lạ kì luôn.

  • Dạ mà thôi ba ngủ ngon, con ngủ đây mai còn có cuộc hẹn với FPT nữa – nói xong An phóng thẳng lên lầu, chưa vội tắm An bật laptop rồi chuyển hình qua, may là bữa khai giảng An có đưa máy cho tụi nhỏ, tụi nó lém lỉnh chụp mấy tấm của Hiền để lại cho An, giờ thì có nhiều rồi, nhưng bao nhiêu mới là đủ
  • “cô ngủ ngon” – một tin nhắn nhanh chóng được gởi đi

Điện thoại run è è nhưng đáng tiếc người đó ngủ quá say.

Và cái người gởi đi cũng đã ngủ từ lúc nào.

Gió bắt đầu xào xạc từng nhành cây cạ vào cửa làm Gia An không ngủ được, mai phải kêu người làm vườn chặt bớt mới được. Giật mình nhìn đồng hồ 3 giờ sáng, nhìn xuống người vẫn còn nguyên bộ đồ hôm qua, vậy là An ngủ quên.

  • “em cũng vậy nha” – tin nhắn vào lúc 11 giờ 37 phút 58 giây

Vậy là An đã ngủ vào lúc đó, thôi ngủ luôn mai dậy rồi tắm.

Buổi sáng lại bắt đầu, những tia nắng khẽ đánh thức mọi người.

  • “chào buổi sáng nha cô”

Tin nhắn của số đêm qua, học trò nào vậy nhỉ.

  • “chào buổi sáng, ngày mới tốt lành, học tốt nha em”

Từ phòng tắm bước ra An lau khô tóc, hôm nay phải chỉnh tề vì phải gặp người bên FPT. Nhìn vào điện thoại là tin nhắn, nhưng An nhíu mày.

  • Không biết mình là ai thật sao – rồi An định nhắn thêm tin nữa nhưng chợt nhớ đây là số điện thoại khác, An có đến 2 số, số này là số An dùng để giao thiệp, chết rồi hôm qua bỏ điện thoại kia ở nhà, mà cũng hay, nghĩ ra ý định này An cảm thấy vui vui
  • “dạ cô cũng vậy nha”

Rồi An lại huýt sáo, ca hát, có vẻ niềm vui phơi phới.

Hôm nay Hiền sẽ đi xe của em trai, xe mình để nó đi sửa lại. Chạy bon bon trên đường Hiền lại nhìn xung quanh, có gì đó trống trãi, có phải cuộc sống của cô nhàm chán quá hay không. Không hẳn cô có gia đình, có học trò rồi có cả Gia An nữa mà. Nhắc đến Gia An thì cô lại suy nghĩ về cảm giác lạ kì kia của mình, có khi nào cô sẽ yêu Gia An thật không. Có thể không, sao mà giống truyện và phim quá vậy, chắc là không trùng hợp vậy đâu nhỉ. Thời gian gặp quá ngắn kia mà.

Thế là công việc vẫn tiếp tục diễn ra, hằng ngày An vẫn phải đối mặt với Oanh. Hình như Oanh có gì đó lạnh lùng với An thì phải.

  • Giám đốc có người tìm

Lại là cái giọng nghiệm nghị, buộc lòng thôi.

  • Ai vậy?
  • Là tôi đây

An nhăn mặt, người gì mà bất lịch sự vậy chứ.

  • Tìm tôi có việc gì?

Trang mặc kệ Oanh đứng đó đi thẳng đến bàn của An và đập hai tay lên đó.

An bắt đầu khó chịu rồi đấy.

  • Thưa tiểu thư Mai Trang, cô có chuyện gì phật ý chăng, tại hạ có thể giúp gì

Trang bỉu môi, khoanh tay.

  • Cho tôi địa chỉ bệnh viện Lam đang làm

Thì ra là vậy, An bật cười.

  • Không thì sao
  • Thì, thì – Trang lớn giọng nhưng nếu An không cho thì sao

An không quan tâm mà tiếp tục làm việc.

Thấy mình bị bỏ mặc Trang ỉu xìu.

Nhìn khuôn mặt của Trang làm An tức cười quá.

  • Oanh cho cô ta đi – thấy Oanh quay ra ngoài An nói với theo

Oanh định từ chối nhưng nhìn gương mặt đang xìu xuống và có phần đáng thương của Trang nên cô đành đồng ý.

Thật ra thì cả hai đều có cái lý do để từ chối, đơn giản thôi Lam sẽ không thích, An cho thì sẽ chết với Lam nhưng Oanh thì khác.

  • Cảm ơn chị nha, bữa nào em mời chị cơm, không như cái kẻ đáng ghét ngồi trong kia – Trang cười tươi với Oanh rồi liếc nhìn An

An thì quan tâm làm gì chuyện của cô ta, điều mà An quan tâm là cô giáo Thu Hiền của mình.

  • “trưa rồi cô cũng nên ăn trưa” – đặt điện thoại qua một bên An tiếp tục làm việc

Tin nhắn đến Hiền chưa xem vội vì đang bận bàn ít chuyện với tổ của mình. Thầy Đoàn lại đi ngang và mỉm cười nhìn cô nhưng cô lãng tránh, làm thầy rất buồn. Thầy đang có dự định táo bạo nhưng thái độ của Hiền làm thầy chùng lòng, mà thôi thầy sẽ tiếp tục biểu hiện tốt.

Vì cái tay bị thương nên Lam không thể tiến hành phẩu thuật, chỉ có thể khám cho bệnh nhân của mình, đang ngồi trong phòng để nghĩ ngơi và tâm hồn đang nghĩ về Oanh thì nghe tiếng ai đó ngoài cửa phòng, rồi nghe mấy đồng nghiệp khen người đó, nhưng Lam thì không quan tâm chuyện này, Lam muốn ngủ.

  • Tần Lam, ăn thôi chắc là đói rồi – một giọng nói hết sức tự nhiên, cùng hành động cũng tự nhiên không kém

Lam nghe hai tai mình lùng bùng, quay ra thì biết đó là cái cô hôm bữa bám lấy Lam.

  • Cô làm gì ở đây, ai cho cô địa chỉ ở đây
  • Làm gì căng thẳng vậy, Lam ăn đi, là em mua ở tiệm mà Lam thích ăn đó – khi nảy chạy đến đây rồi chợt nhớ cũng đến giờ nghĩ trưa nên Trang tranh thủ gọi cho Oanh để biết Lam thích ăn gì

Lam ngồi phắt dậy bỏ ra ngoài, không biết đây là ai mà cứ vô duyên vô cớ bám lấy Lam kia chứ. Nghe An nói cô ấy đã bỏ hợp đồng vì không có Lam, trẻ con, vô lý.

Trang vẫn đuổi theo phía sau rồi nắm nhanh lấy tay Lam.

  • Cô muốn gì ở tôi
  • Em, em chỉ muốn Lam nói chuyện với em thôi – Trang hơi sợ cô rụt tay về

Lam chưa đủ phiền hay sao, chuyện của Lam còn chưa giải quyết xong thì làm sao có thể nghe người khác tâm sự.

  • Em nghe nè, em nên tìm người khác đi, tôi không phải là người đáng tin để mà tâm sự, vậy nha tôi bận
  • Nhưng em tin Lam mà, tin người đầu tiên chân thành với em ngoài ba và mẹ của em

Bước chân của Lam chậm dần rồi dừng lại.

Trang tiến lại gần Lam hơn, cô chậm rãi nói.

  • Còn nhớ cái ngày đó không, cái ngày em thi môn bóng rỗ đó

Bóng rỗ, là kỉ niệm nào.

  • Chắc là Lam không nhớ, nhưng em thì nhớ rất rõ, có thể người ta nói em nhảm nhí, cũng có thể người ta nói em trẻ con nhưng nếu không nhờ hôm đó thì em đã không có được ngày hôm nay, khi mà người ta bỏ về hết không thèm đói hoài gì đến một đứa chiều cao chỉ có 1m47, nói đúng hơn chỉ có 1m45 đang khóc và té ngã dưới sân. Họ chỉ biết cười nhạo, em đã cố gắng để qua kì thi nhưng vẫn bị chế nhạo, lùn là cái tội hay sao

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: