CHƯƠNG 12
Thu dọn xong mọi thứ Lam lại đi ngang phòng của Hiền, nhìn vào trong Lam thấy cô ấy đang đăm chiêu, trên tay là chiếc cặp đi dạy, à hôm trước tụi nhỏ mới đem vào. Hôm nay là thứ hai cô ấy nghĩ, Gia An cũng nghĩ chắc tụi nhỏ đang buồn. Mà sao Lam lại quan tâm chuyện của người ta để làm gì.
Lam chỉ cười lắc đầu.
Hiền nhìn theo Lam, thấy mình cũng thật trẻ con.
Lam nghe đấy nhưng không quay lại, cánh cửa cũng được đóng lại.
Hiền vội mở ra xem, cầm điện thoại của mình lên, có 3 cuộc gọi nhở. Mở ra xem là số lạ, cô vội lấy số của An để bấm vào nhưng cô phát hiện.
Định nhấn gọi lại nhưng nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ khuya, cô tuột xuống giường thất vọng. Không có ai ở đây, cô đã bảo ba mẹ về nhà nghĩ, thằng Bảo thì chưa đến, có thể hôm nay nó không đến được. Một mình cũng tốt, lát nữa thế nào Tinh cũng đi ngang qua và vào với cô. Cảm thấy mình thật tệ khi không tốt với Tinh nhưng cô nghĩ mình nên chấm dứt kiểu quen nhau chỉ để chống cô đơn này. Vì thế này dù vô tình và đã cố gắng nhưng vẫn khiến người khác bị tổn thương, ít nhất là người thật lòng với cô như Tinh.
Vừa về đến công ty An còn định kêu tài xế chở Oanh về thì đã thấy Lam.
Lại móc nhau, An không có thời gian để tranh cãi với Lam.
Lam không nói An cũng biết, cô Hiền đang đợi mình, nhưng chắc cô ấy ngủ rồi nên không nghe máy. Mai hẳn vào.
Có nhanh quá không, mà An nghĩ gì vậy Hiền về nhà vì đã khỏe thì An phải vui chứ, thất thỉu An vào lấy xe.
Cảm giác vai mình hơi nặng Lam biết Oanh đã ngủ, cười khẽ Lam chạy vừa phải không để Oanh thức, chắc là mệt.
Đã giữa đêm từng bước chân cũng phải nhẹ nhàng hơn, nơi đây không mấy dễ chịu, dừng lại đối diện với cánh cửa ngăn cách, An muốn lập tức phá vỡ nó ngay, nhưng mà không tài nào nhấc tay mà mở ra, giờ chắc là Hiền đã ngủ.
Giật mình vì tiếng nói của ai đó An xoay người sang để tìm, là cô bác sĩ.
Giới thiệu rồi sao, lòng An trỗi dậy sự mất mác.
Một câu hỏi ngay cả An cũng cảm thấy là vớ vẩn.
Tinh chỉ cười, cười nhỏ và chua xót.
Không để An trả lời, mà đúng hơn An cũng không biết nên trả lời làm sao và nói gì, An chỉ có thể nhìn dáng Tinh đi dần xa và khuất. Hiền không yêu Tinh nhưng với cảm nhận của mình thì Tinh yêu Hiền. Quen và không yêu là hai chuyện quá đỗi bình thường, cố gắng thay đổi, mấy ai làm được. Phải chăng Hiền giống An ở chỗ vô cảm xúc. Nhẹ nhàng mở cửa rồi nhẹ nhàng đến gần An ngồi xuống, một tay chạm khẽ vào mái tóc ấy, rồi An mỉm cười, nụ cười tỏa sáng cả căn phòng. Lạ thật, sự vô cảm kia chắc chỉ còn là vị khách giản lai, không còn là khách quen nữa. Khuôn mặt của người con gái này làm An không rời được, cứ thích nhìn, kéo ghế gần hơn An nhẹ nhàng nắm tay Hiền rồi áp lên mặt mình. Nếu giờ mà Hiền phát hiện thì sao, có sợ mà bỏ chạy không, chắc là không Hiền đang quen Tinh kia mà. Nhưng cô ấy lại không yêu Tinh, không có cảm giác với Tinh, điều đó đâu thể nói lên được cô ấy sẽ yêu An. Mà kệ An lỡ thích người ta rồi, vẻ mặt đau đớn của Hiền vào lúc ấy làm lòng An thắt lại. May là giờ cô ấy không sao.
Nắng rọi vào mắt mình, Hiền quay sang hướng khác để tránh nắng, đêm thứ 3 cô ở bệnh viện, lát nữa cô sẽ được về nhà. Hai đêm trước cô không yên giấc được, nhưng sao đêm nay lại ngủ ngon như vậy. Chợt nhìn xuống tay mình Hiền có cảm giác gì đó lạ lạ, giơ lên thì nó vẫn là tay của cô, chỉ là có gì đó vươn lại, phải chăng là hơi ấm. Chiếc ghế ấy đâu phải ở đây.
Không phải Bảo ngồi, vậy là ai, chẳng lẽ là Tinh
Hiền thắc mắc, cô rất muốn biết ai là người đã ngồi đây vào đêm qua, cô chắc có ai đó, vì cô có nghe gì đó nhưng do mệt quá nên không mở mắt nỗi. Hơn nữa khi ấy có ai đã giữ tay cô lại, đã ân cần vuốt tóc cô. Hay là cô mơ.
Trả lời nhẹ nhàng thật, Tinh cười buồn, vậy mình có ở đây hay không với em ấy vẫn không quan trọng.
Suy nghĩ vui nhỉ, thật ra cái ghế không đẹp cũng không thu hút mà người ngồi lên nó mới thu hút và khiến Hiền suy nghĩ.
Tinh giúp Bảo và Hiền dọn đồ, có lẽ giờ không phải lúc để nói chuyện. Khi nào tâm tình Hiền tốt hơn cô sẽ nói.
Tiết đánh trống vào lớp, Gia An vẫn phải là học trò và không được nghĩ học không lý do, chỉ là hôm nay không gặp được Hiền. Dù thường khi hôm nay lớp không có tiết nhưng Hiền vẫn sẽ ghé lớp một chút, và An nhớ Hiền, thật sự, An không thể chối bỏ được. Có điều An sẽ không bộc lộ ra, không thể.
Khi Bảo chở Hiền chạy ngang qua trường cô nhìn vào trong, cô nhớ bục giảng với tụi nhỏ, đặc biệt cô muốn nhìn thấy An, thấy An cười với mình, nụ cười hiếm hoi. Nhưng cô tin rồi An sẽ không phải tiết kiệm nụ cười nữa, sẽ vui vẻ hơn. Cô còn nợ An lời cảm ơn.
Từng sắp bài tập được An giải quyết ngày càng chất đầy, An muốn thả lỏng người mình, cả ngày hôm nay An cứ lủi thủi, hôm nay Hiền xuất viện mà An cũng không đến được. Khi nảy ghé ngang nhà cô ấy chỉ thấy im lìm.
Nhìn chồng tập và sáng ngổn ngang ông Tùng cười hiền.
Cũng phải, nhắc hoài riết An nó cũng chán.
Nhìn ba rồi An bật cười.
An cười với ba rồi lại trầm tư nhìn ra cửa.
Ông Tùng được thế cười lớn hơn, sẳn tiện cũng muốn vạch trần đứa con thông minh của mình.
Lần này thì An thua ba mình rồi đấy, ông bắt bẻ ghê quá.
Ngại ngùng An gãi gãi đầu rồi sang giường ngồi.
Ngại nữa chứ, cố gắng không cười ông Tùng lại ngồi cùng con.
Không muốn làm khó An ông Tùng cũng ngoan ngoãn về phòng, có điều ông cần phải nói điều này với con mình.
Nhìn theo ba, An nằm xuống giường, rắc rối. An vốn không muốn dính líu đến ái tình thêm lần nào nữa nhưng mà có gì đó rất khó chịu khi cố đẩy cô Hiền ra khỏi suy nghĩ của mình.
Ái tình là cái chi chi.
Một ngày háo hức Hiền dậy sớm và thay đồ, cô cần đến trường ngay bây giờ.
“Tinh đợi em dưới nhà”
Nhìn ra cửa sổ đúng là Tinh đang đứng ở dưới. Hiền cũng tranh thủ đi xuống.
Ba mẹ của Hiền chưa kịp nói gì thì Hiền đã chạy ra ngoài.
Tinh vẫn mỉm cười và dịu dàng với Hiền.
Chắc là không sao, đừng tính trước cảm xúc của mình.
Cả trường lại nhao nhao lên vì chưa vào tiết, nhưng sau đó tiếng trống lại vang lên.
Tụi nhỏ này chưa gì đã làm cô giật mình, chỉ vừa vào lớp đã nghe tiếng tụi nó thất thanh la lên.
An vẫn nhìn cô như ngày nào, dù đã cố gắng đẩy An ra khỏi suy nghĩ của mình nhưng có vẻ không tác dụng.
Cả lớp bắt đầu học, tụi nhỏ hết nhìn cô lại nhìn Gia An vì hai người này sao mà cứ nhìn nhau hoài thế. Hôm qua vào lớp An không nói chuyện hôm nay thì khác ánh mắt như biết nói vậy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)