CHƯƠNG 2
Có lẽ đó là nhiệt huyết của tuổi trẻ, An cũng thế thôi, chỉ là khác ngành với cô Hiền. Tuổi trẻ là vậy sao, thế tuổi mới lớn với tuổi trẻ có giống nhau không. An không biết nữa, có gì đó ngột ngạt, và An muốn về nhà. Kí ức học trò của mình có thật là đã dừng lại ở đây, đôi lúc An ghét chính bản thân mình, vì tự dưng lại vô cảm không cần thiết. Phải chăng vì sự tổn thương mà An chưa từng dám nghĩ tới, vì sự việc đau thương ấy. An không biết chỉ biết mình có gì đó khác người, điều khác người ấy chả tốt gì cả. Riêng một điều An xác định được đó là cảm xúc trong tình yêu, An chỉ thích con gái. Dù như tụi nhóc nói “con gái hả”.
Ra đến cổng vô tình Hiền thấy An vừa bước lên xe buýt, cô không ngờ An lại lớn tuổi như vậy, An chỉ nhỏ hơn cô 1 tuổi, nhìn An chững chạc rất nhiều. Điều cô thắc mắc là vì sao An lại vào đây học, cô định hỏi hiệu trưởng nhưng thấy không tiện. Cô sợ sự tò mò của mình không đúng lúc, mà dù nguyên nhân là gì khi An đã học trò của cô thì cô phải có trách nhiệm, cũng như cô sẽ đối với An như những học trò khác. Chỉ khác ở chỗ hình như cô có phần ngại ngần khi thấy An nhìn mình, hay khi tiếp chuyện. Có lẽ do không tự nhiên khi lại là cô giáo của một người gần bằng tuổi mình, xê xích chẳng bao nhiêu.
Đi nhập học có mấy tiếng vậy mà mệt thật, An lăn ra giường không suy nghĩ, nhưng chợt nhớ điều gì đó An ngồi bật dậy rồi chạy lại tủ lấy quần áo.
Nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ nghĩ trưa, ngày đầu tiên Oanh nhận việc, cứ ngỡ sẽ gặp được An nhưng lại không. Cô quên rằng An đã nói hôm nay không đến công ty vì bận nhập học, cái việc tưởng chừng hoang đường với một người có hai văn bằng đại học như An, nhưng đấy là sự thật. Đôi lúc cô đặt câu hỏi vì sao An lại làm thế, nhưng không tiện hỏi, cô lo mình làm An buồn.
Là một giọng nói quen thuộc, lòng rất vui Oanh vội quay lại, và đúng Gia An – người cô mong chờ đang đứng trước mặt của cô.
Mỉm cười với Oanh, An lại ghế để ngồi rồi dựa vào đó mà nhắm mắt. Công việc có thể tạo áp lực cho An nhưng chiếc ghế này thì lại là nơi mà An có thể tìm đến khi mệt mỏi,vì nó mặc nhiên để An dựa vào.
Nhìn An từ bên ngoài lòng Oanh lại xao xuyến, An rất đẹp, thu hút và rất có phong thái. Cô đã phải lòng An từ lúc gặp một người cứ thơ thẩn mỗi khi ra khỏi lớp, một người không biết có cảm xúc với mọi việc hay không. An không lạnh lùng chỉ là vô cảm mà bản thân thì không muốn. Quen biết An đã gần 5 năm Oanh hiểu An nhiều hơn. Và cô rất hạnh phúc khi mình là 1 trong 3 người hiện thời An chịu cười và chủ động nói chuyện một cách tự nguyện. Cô không muốn tình trạng này của An kéo dài nhưng cô lo sợ, nếu ngày nào đó có ai khác khiến An vui cười và trở lại với đúng Gia An thì cô sẽ mất An. Tại sao An lại không để ý đến cô, tại sao An quan tâm cô nhưng chỉ quan tâm với tư cách là 1 người bạn.
Sao đời lại lắm tình đơn phương như vậy.
Gia An có biết điều đó hay không, sự vô cảm có khi đã che mờ đi sự cảm nhận tinh tế của An rồi cũng không chừng, nhưng có chắc là vậy. Hay An biết nhưng không biểu hiện,vì An cũng sợ Oanh buồn chăng.
Tắt báo thức Hiền bước xuống giường, hôm nay là ngày đầu cô đi dạy sau khi nghĩ hè. Cô rất muốn gặp lớp của mình, nhìn thời khóa biểu cô khá hài lòng vì mình chỉ không có mặt ở trường vào buổi chiều thứ 4, chỉ là cô không thể lúc nào cũng bên lớp 24/24 được. Mà thôi miễn sao chúng học tốt và ngoan là được.
Nhìn mình trong gương An cảm thấy hài lòng, vẻ ngoài luôn giúp An tự tin, mặc kệ có lời nói trai chả ra trai, gái chả ra gái. Không sao sống thật và không gây hại đến ai là tốt rồi.
Tụi nhỏ 12A1 đang tưng bừng, nào là tiếng cười đùa nào là những lời bàn tán. Về cô có, về mấy giáo viên mới về trường có, về mấy đứa thấy ghét lớp khác cũng có. Và ngay cả người bạn được gọi là sinh vật lạ trong lớp cũng có, đó chính là Gia An.
Mấy đứa con gái ngồi cười rôm rã.
Lớp này không biết có phải lớp chuyên không nữa, nhưng có thể nói chúng khá giỏi về cái môn nhiều chuyện.
Và tất nhiên là giờ nào việc nấy.
Nãy giờ An đã nghe hết nhưng không có ý kiến, có gì đó vui vui, tụi nó trong sáng, thơ ngây dễ sợ, cái gì cũng nói được. Hình như ngày ấy An cũng thế, nhưng tiếc rằng quá ngắn ngủi.
Tiết đầu không phải của cô Hiền, tụi nó vẫn học hành chăm chỉ, có điều không bàn tán nhiều nữa. Môn đầu là môn sử. Một thầy giáo với cặp kính dày cộm đang hăng say giảng dạy, An thầm cười trong bụng lớp của An đang phê, vì bị ru ngủ nhưng đứa nào cũng ráng lấy viết chống trán của mình. Vì trường rất nghiêm, tụi nó không muốn bị hiệu trưởng triệu tập lên văn phòng, ảnh hưởng thi đua của lớp, thành tích của bản thân vả cả cô chủ nhiệm.
Rồi 5 phút ngắn ngủi yên tĩnh của An lại mất. Tiếp theo là môn Sinh và Lý. An rất chăm chú nhìn mọi người, An có những suy tính cho riêng mình. Nhưng hình như chúng đang cuốn An theo, về lại với tuổi học trò, cái tuổi thơ ngày nào còn đi học, có lúc An suýt đánh mất mình hiện tại, nhưng Gia An hiện tại và Gia An ngày xưa cũng chẳng khác là mấy. Chỉ nằm ở cảm xúc với mọi vật và con người mà thôi.
Câu nói của cô giáo dạy Lý làm An bất ngờ, cả tụi nhỏ của 12A1 đều ngẩn người nhìn cô, những giây phút im lặng khi nãy giờ càng trở nên đáng sợ hơn.
Có vẻ Yến là người đại diện của lớp, cũng phải thôi lớp trưởng mà. Và lớp này rất có kỉ luật chỉ để một người đại diện trả lời, không phải nháo nhào cả lên.
An vẫn bình thản mà nhìn lại, chỉ nhìn thôi mà, ánh mắt thế này với An không hề đáng sợ.
Không ngờ có người ra mặt thay mình, An cũng không định giải thích đâu vì An vô cảm với giáoviên nữ kia, cô ta chắc lớn hơn An.
Cả lớp hồi hộp thay Gia An, chúng nhìn An như cảm thông rồi có đứa còn làm động tác cố lên.
An chỉ gật đầu với chúng rồi lên bảng.
Cô giáo đưa cho An một đề bài.
An hơi ngạc nhiên, đây là đề thi đại học năm vừa rồi mà. Gì thế dù có là lớp chuyên cũng đâu có nghĩa chúng sẽ tự giải ngay và luôn trong khi không được hướng dẫn phần nào. Có thể có người làm được nhưng không phải ai cũng làm được, và An phải giải được 3 câu. Căng thẳng đây, sở dĩ An biết đây là đề thi năm rồi vì An rất thường xem lại những đề thi cũ, vì An muốn có kiến thức. An cũng siêng một chút để thi vào lớp chọn. Lớp này sức học của chúng có thể nói là trên An chứ không ít hơn đâu.
Mọi người ai nấy đều hồi hộp, họ có thể nhìn thấy trán Gia An đã lấm tấm mồ hôi. Ai cũng nhìn đồng hồ không chớp, cô giáo cho 30 phút trong khi chỉ còn 20 phút là hết giờ. Có vẻ cô ta đang bắt ép Gia An.
An vội sửa ngay, suýt nữa quên, An nghe tụi nhỏ lẩm nhẫm từng bài rồi dựa vào đó mà làm, An không tài giỏi đến nỗi giải hết đâu. Chết tiệt chỉ mới có 2 bài mà tay An run cả lên, đầu căng nữa chứ. Nhưng cũng phải ráng.
An lắc đầu đành tiếp tục viết.
Cả lớp không thể nói gì thêm. Bây giờ chúng chỉ cầu mong có cứu tin đến.
Có lẽ trời không phụ lòng người.
Đang vui vẻ định bước vào lớp thì Hiền khựng lại vì nhìn thấy cô giáo bộ môn còn bên trong, hơn nữa còn có người đang sửa bài, mà đó không phải Gia An hay sao. Nhìn xuống lớp không thấy ai ra ngoài mà đứa nào cũng chăm chú nhìn lên bảng có lẽ cô đã hiểu phần nào. Chẳng phải giáo viên đang dạy là giáo viên năm rồi tỏ vẻ không thích 11A2 hay sao, đừng nói là lợi dụng trả thù đi.
Không hiểu sao Gia An rất khó chịu, tay cầm viên phấn cũng không nỗi. An chống tay vào bảng.
Vài tiếng nói cất lên để gỡ rối.
Không chần chừ Yến và Nam liền đứng dậy rồi đỡ lấy An.
An không phải không đi được nhưng sao lại nhức đầu như vậy.
Ngay sau đó có hai bạn vội chạy lên bảng làm tiếp những gì còn lại.
Cô giáo dạy lý không thể nói thêm gì khi Hiền mỉm cười bước vào và nói chuyện với mình.
Đi được một đoạn An dừng chân và giữ Yến cùng Nam đứng lại.
Yến và Nam nhìn nhau rồi nhìn Gia An, nhưng không biết nên nói gì đành trở lại lớp.
Điều này thì Hiền hiểu, dù gì An cũng khác so với những đứa bạn khác của mình.
Nói rồi Hiền đi về hướng mà Gia An đã đi, không hiểu vì sao cô cứ muốn đi tìm An, vì sao, có lẽ vì cô không muốn học trò của mình có chuyện gì.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)