Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6

346 0 0 0

CHƯƠNG 6

An chạy được chừng 20 mét thì có một chiếc xe đón sẳn, An cũng quên mất là mình có đi xe riêng, mà đã lỡ kêu tài xế đến đón luôn rồi.

Trong nhà ông Tùng đang nằm xem ti vi, tự dưng lại bị thương, trưa Gia An về thế nào cũng nhăn nhó cho mà xem.

  • Ba ơi

Gì thế, giật mình ông Tùng ngồi dậy.

  • Ba sao vậy, sao lại băng một cục thế này – ném ba lô sang một bên Gia An liền nhấc cái chân có cục bột to tướng của ba mình lên xem
  • Con bỏ học hả, sao con biết, trời thế này sẽ bị mời phụ huynh, mà khi nào mời

An ngơ ngác nhìn ba mình, gì mà mời phụ huynh.

  • Trời ơi ba ơi, ba thích được mời phụ huynh lắm hả

An thật sốt với ba, ngồi xuống cạnh ba uống ít nước An cần biết chuyện gì xảy ra.

  • Ba bị thương ngoài công trình đúng không?
  • Tai nạn thôi
  • Con đã nói rồi mấy cái công trường đó kêu bên Jack hay Jonh đi, nếu không để con đi, ba đi chi không biết nữa – An nhăn nhó

Nhưng ông Tùng chỉ cười.

  • Thôi đừng có rầy ba
  • Trời ba nói vậy người ta nói con bất hiếu thiệt á – nói tới đây An chỉ thêm tức, nghĩ tới ông thầy giám thị chỉ làm máu nóng trong người An tăng lên
  • Ba đùa thôi, ba không sao, về sớm rồi thì hai cha con mình nấu cơm đi, ba muốn nấu ăn quá

An cười lắc đầu.

  • Dạ

Hai cha con nhìn nhau mà cười, An định thắp cho mẹ cây nhang, nhìn lên bàn thờ thì ba đã thắp rồi. Chắc là mẹ luôn bên cạnh cha con An nên mọi chuyện đều dữ hóa lành. Giờ về thăm ba lại thành ra y như rằng trốn học để chơi vậy, thiệt hết biết mà.

Trằn trọc mãi nhưng vẫn chưa ngủ được, Hiền cứ gác tay lên trán mà suy nghĩ, chỉ mới gặp nhưng sao Gia An lại xuất hiện trong suy nghĩ của cô nhiều như vậy, không biết ba của An thế nào, chắc là An phải thương ba mình lắm.

Nhìn tay mình An nhớ lại lúc nảy, hơi ấm còn không nhỉ, cứ như cô Hiền có thể điều khiển được xúc cảm của An vậy đó.

Miên man trong gió là tiếng gió, cũng phải thôi, điều đó là hiển nhiên. Nhưng gió có thể đưa con người quay trở về “người biết không hôm qua gió về, là em đó mong anh bớt lạnh”. Nghe mãi bài hát nhưng cô chỉ thích mỗi câu này, xin lỗi vì tất cả, cô rất muốn nói điều đó với một người nhưng sao khó như vậy. Đã lâu không gặp nhưng cô biết rất nhiều thông tin về người ta. Cô không ngờ mình lại gây tổn thương sâu sắc đến người ta như vậy, vậy hai từ xin lỗi có đủ hay chưa.

  • Thu Hiền xin nghe – vẫn còn ngáy ngủ Hiền bắt máy, thật tình cô rất mệt, dù gì đêm qua cũng ngủ không ngon giấc
  • Cô giáo mà ngủ trễ dữ ta

Giọng nói này, sao mà quen thế, tỉnh ngủ Hiền nhìn vào màn hình điện thoại, là một số từ nước ngoài.

  • Cô giáo và ngủ là hai việc khác nhau, tưởng đi luôn rồi chứ
  • Sao được, phải về thăm bạn hiền

Cả hai cô gái bật cười.

  • Khi nào về
  • Không biết, nhưng điện để hỏi thăm, chứ không nói tưởng chết mất xác thì sao
  • Xí – Hiền trề môi, nhỏ bạn này lém lỉnh thật

Cô gái bên kia cứ tha hồ mà đùa, cô biết Hiền cũng không vừa nhìn hiền hiền vậy thôi chứ cũng ghế gớm lắm.

Ra khỏi nhà An đi bộ để đón xe buýt đến trường, xe nằm ngoài trường vẫn chưa lấy nữa, khổ thân già mà.

  • Leo lên

Chụp vội cái nón bảo hiểm mà An muốn té ngã.

  • Này ám sát hả
  • Ai thèm – nháy mắt Lam chống chân xuống đợi

An cũng leo lên, khỏi đi xe buýt vừa chật mà có thể trễ giờ.

Lam liền chạy cái vù, thích hù tên bạn phía sau.

Nhưng An thì không có sợ đâu nha.

Dừng xe trước cổng trường Hiền dắt xe vào, vô tình cô thấy An từ xa đang bước xuống từ xe của một cô gái.

  • Cảm ơn nha, này quá trình chinh phuc đến đâu rồi
  • Thất bại hiệp 1, yên tâm tôi còn nhiều hiệp lắm – cười hề hề Lam chạy xe đi

Cười như thế nhưng có mấy ai hiểu được nỗi lòng của Lam.

An lắc đầu, si tình rồi sẽ khổ, thôi thì khổ để yêu. Trời ạ lại là tình yêu, đi vào trường An hít thật sâu, tà áo dài thướt tha, là cô giáo Hiền. Mỉm cười An nghĩ niềm vui đầu tiên khi vào trường là thấy cô, điều này thì An chấp nhận, không chối bỏ, còn niềm vui thứ hai là thấy tụi nhóc rôm rã.

Và cứ thế ngày lại tiếp nối ngày, nhưng chắc rằng lúc nào cũng bình yên hay không?

An vẫn đến trường rồi đến công ty, tối tối gặp đối tác rồi về ăn cơm với ba, vô cảm với nhiều thứ cũng có cái tốt, An không phải bị ái tình làm khổ đau thêm lần nào nữa, nhưng có chắc An chịu mãi được nỗi cô đơn, không đâu, con người có giới hạn.

Cái hiệp 2 của Lam là gì, chỉ có Lam mới biết.

Còn Oanh cô cũng không cần biết Lam có bao nhiêu hiệp, dù biết bản thân mình vô tâm nhưng mà cô không thể dối lòng. Cô vẫn chờ đợi An, và thẳng thừng từ chối Lam.

Không cảm nhận có khi sẽ tuột mất cơ hội đấy.

Cả lớp 12A1 cứ nhao nhao lên vì bài tập quá nhiều, chỉ mới đầu năm thôi mà chúng đã phải chịu áp lực, ngày khai giảng không còn xa nữa, nghe đâu lớp còn chuẩn bị một vài tiết mục văn nghệ nào đó. Thấy tụi nó hoảng lên nên An cũng cố gắng giúp bằng một tiết mục đánh đàn, nhưng không ngờ tụi nhỏ này biết tận dụng An ghê, còn kêu An làm luôn một tiết mục nữa, đánh đơn rồi đánh cho cặp kia hát.

  • Sao cứ bị đánh hoài vậy?
  • Quá đáng thật mà

Gì thế, hình như tụi nhỏ đang nỗi giận.

  • Hải nói rồi Hoa về nội ở đi

Hoa chỉ im lặng.

  • Hoa
  • Hải thôi đi – Nam kéo Hải ra

Hải tức tối đậm mạnh xuống bàn.

Trời cái bàn đáng thương của Gia An.

  • Mấy đứa bình tĩnh đi, không phải muốn là được đâu em, từ từ sẽ có cách giải quyết mà – An lên tiếng

Tụi nhỏ thôi không nói gì nữa, có lẽ ngoài cô Hiền ra thì Gia An là người nói mà tụi nó có thể im lặng để nghe.

  • Hoa lát vào phòng giáo viên gặp cô
  • Dạ

Không biết chuyện gì mà cô Hiền lại gọi riêng Hoa thế không biết nữa.

Hết giờ ra chơi, cả lớp lại phải cắm đầu vào môn lý.

An biết mình không thoát nỗi, và đúng như An đoán.

Cả lớp tập trung cứ như không thở mạnh được vậy, chúng không muốn gây thêm chuyện. Lần trước cô này đã nói với cô Hiền, khiến cô Hiền khó xử muốn la lớp cũng không la được, mà muốn tranh luận với cô dạy lý cũng không xong. Nên tốt nhất cứ án binh, từ từ cũng có cách giải quyết.

  • Trời ơi giải phóng rồi
  • Cái thằng

Cả lớp lắc đầu, nhưng mà cũng đúng.

  • Hoa lên gặp cô đi
  • Để tụi này đi theo
  • Đúng đó – Hải giữ tay Hoa lại

Nhưng Hoa chỉ mỉm cười với các bạn.

  • Yên tâm cô Hiền hiền lắm không làm gì Hoa đâu
  • Thì biết
  • Nhưng vẫn thấy lo
  • Đúng rồi, lúc này cô bị áp lực vì gần đến khai giảng, rồi lớp mình cứ bị mắng vốn
  • Biết đâu tâm tình thay đổi
  • Không có đâu, Hoa đi đi em – An kéo Hoa ra cửa

Lạ thật, đó là điều mà lớp nghĩ, mới hôm nào An còn tranh cãi với cô xong.

Có lẽ đó là những lúc bốc đồng của tuổi trẻ, An biết mình chưa hẳn đã qua nhưng vẫn có thể kiềm chế, chỉ là hình như An đang hòa dần vào tụi nhỏ này.

  • Thưa cô

Ngẩng lên biết là Hoa, Hiền cười.

  • Ra đằng kia nha em
  • Dạ - Hoa ngoan ngoãn đi theo

Ở đây có nhiều người nghĩ không tiện nên cô Hiền mới kêu Hoa ra ngoài.

Ngồi xuống ghế Hoa không dám nhìn cô.

  • Vẫn chưa hết bầm, em cầm cái này về thoa, con gái được cái mặt thôi đó – cười hiền hậu Hiền đưa cho Hoa một túi nhỏ

Nhìn vào là những loại dùng để trị vết thương và xóa vết thẹo.

  • Nhận đi, yên tâm lương cô không nhiều nhưng đủ để mua tặng em – Hiền mỉm cười nắm lấy tay Hoa

Hoa xúc động, từ đó tới giờ ngoài mẹ và nội ra chưa ai quan tâm cô thế này.

  • Không có khóc, mạnh mẽ lên, cô sẽ đến nói chuyện với gia đình của em, cô không muốn học trò của cô phải bỏ học, em rất giỏi biết không – lau nước mắt cho cô học trò nhỏ Hiền cũng muốn khóc theo, nhưng phải giữ hình tượng cứng rắn, lạc quan để học trò của mình còn noi theo chứ
  • Cô – Hoa ôm lấy Hiền trong xúc động

Xoa đầu cô bé Hiền mỉm cười, có lẽ mình đã làm được việc tốt.

  • Trời ơi
  • Biết ngay mà, cô Hiền không chỉ hiền, thương lớp mà còn tốt nữa
  • Hết chỗ chê

Tụi nhỏ tặc lưỡi, thiệt tình nghe và nhìn lén thế này chả giống ai, mà kệ cũng thấy vui.

  • Học hỏi đi, nhưng cũng phải có chừng mực và đủ khả năng, dùng sức của em đấy, sức học, tinh thần và tình cảm – nói nhỏ vào tai Hải đảm bảo đủ cậu ấy nghe An cười khẽ rồi bỏ về trước

Hải vẫn còn mơ mơ, An nói gì vậy, chẳng lẽ An biết cậu thích Hoa sao.

Cô giáo này làm An thích rồi đấy. Giờ An phải về chuẩn bị, cũng sắp tổng duyệt rồi, đầu tuần sau kiểm tra nhiều nên sẽ không tập được nữa. Tối nay đành hi sinh một ngày không đến phòng trà vậy.

Kim đồng hồ lại tiếp tục xoay.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: