Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8

373 0 0 0

CHƯƠNG 8

Lang thang quay về An tự cười, lâu lắm rồi đã lâu lắm rồi An mới có thể cười thế này. An cũng quên mất mình có hẹn với Oanh cùng Lam, bên Hiền dường như An không nghĩ nhiều hơn nữa, vì An bận kiểm soát cái cảm xúc của mình.

Từng tia nắng đầu tiên lại soi rọi khắp không trung.

Quy luật của tự nhiên.

An chỉnh tề rồi xuống nhà, ba cũng vào trường nhưng An không đi cùng ba mà đi cùng Lam.

  • Cầm lấy – vừa thấy An, Lam đã ném mạnh cái nón bảo hiểm về phía bạn mình rồi cọc cằn nói
  • Sao thế? – thái độ của Lam lạ thật, An leo lên xe thắc mắc
  • Không có gì – Lam vẫn cộc lốc
  • Lam sao vậy? – An lập lại

Lam im lặng mà chạy đi, đến một đèn đỏ, thắng xe gấp cứ như căm tức gì đó Lam quay xuống khó chịu với An.

  • Người có sao không phải tôi mà là Oanh, An có biết hôm qua cô ấy buồn thế nào không?

Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh.

Giờ thì An mới nhớ ra mình đã không đến nhà Lam như đã hẹn, cảm giác có lỗi lại len lỏi trong lòng.

Lam im lặng không nói nữa, hôm nay Lam sẽ giúp An diễn tiết mục cũng như chỉ đạo tụi nhỏ, Lam không trẻ con đến mức bỏ việc. Chỉ là Lam giận An vì lại làm tổn thương Oanh, mà Lam biết tên bạn ngốc của mình cũng không biết.

Chưa vào trong đã nghe tiếng la hét, tụi nhỏ đang chuẩn bị hội thao, hình như là hội thao và văn nghệ diễn ra song song, hội thao cũng nhanh nhưng cần người.

  • Số thứ tự nè – Yến chạy nhanh lại để đưa số thứ tự từng tiết mục
  • Nam đâu
  • Nam bận trên văn phòng Đoàn rồi

Biết bắt nhân tài ghê vậy đó, cũng may Yến còn ở đây, hai đứa này nằm trong ban chấp hành chi không biết.

  • Em làm MC, Gia An với Tần Lam lo dùm em bên trong nha, cô Hiền không lo xuể đâu, tại còn hội thao nữa – Yến nhăn nhó
  • Khổ năm nào khai giảng cũng như chạy nạn
  • Được rồi không sao đâu mấy đứa thoải mái đi, đồ nè – Gia An đưa đồ cho mọi người đi thay
  • Gia An ra em nói cái này

Ra hiệu cho Lam giúp tụi nhỏ An đi theo Hải.

Hải không nói bình thường mà chỉ nói nhỏ, rồi cậu chạy vào trong cùng mọi người.

Nghe Hải nói xong An vẫn chưa định hình được, chỉ là An nhìn người của lớp mình, ở đây văn nghệ hết 8 người. Dưới sân phải có 10 người để giữ chỗ đứng, ngoài hội thao 17 người, Gia An đảm bảo lát thế nào 10 đứa dưới sân sốt ruột cũng chạy ra cho xem. Để coi kéo co hết 10 người, đua ghe ngo 8 người, tiêu thật rồi kiểu này loạn, trường gì mà to thế, ngày xưa đâu đến nỗi loạn như bây giờ. Khai giảng cũng không hoành tráng như bây giờ, chắc giờ do có nhiều người tài trợ học bổng này kia.

  • Rồi các em cứ theo những gì vừa nói mà làm, lát khai mạc xong là phải tranh thủ, cô sẽ chạy ra, rồi về lớp đi
  • Dạ - tụi nhỏ chạy về chỗ của lớp mình

Cô Hiền lau mồ hôi, nhưng tiếc rằng đang mặt áo dài nên dừng lại, cô đi tìm vòi nước.

  • Cô lau đi

Chiếc khăn.

  • Cảm ơn
  • Của cô mà – mỉm cười với Hiền dường như với An đã là tự giác. Chiếc khăn này hôm trước An vẫn chưa trả cho cô. Hôm về giặt xong lại lấy ra nhìn, nó cũng nên về lại với chủ
  • Hôm nay chắc em là người cực nhất, Nam với Yến cũng bên ban chấp hành vừa lo lớp vừa lo trường chắc tụi nó cũng đuối
  • Còn cô nữa mà – nói xong An lấy cặp của cô Hiền đi trước, bữa nay khai giảng thôi mà đem chi cái cặp không biết nữa

Người ta đem theo để không thấy trống tay, vậy cũng không hiểu.

  • Lát ai mở màn vậy – cười với tụi nhỏ Hiền hỏi
  • Dạ Ngọc đó cô – Yến nhanh nhẹn nói, cô bé đang chỉnh lại trang phục của mình

Ngọc cũng vừa thay đồ xong.

  • Cô ơi em ra đây – Yến vội chạy ra
  • Thưa cô, An lo dùm em nha – nói xong Nam chạy cái vù ra đứng cạnh Yến

Mấy đứa này làm như phim thiệt không bằng.

  • Cô xuống dưới hay ngồi đây
  • Xuống dưới với tụi nhỏ, em muốn loạn sao?

Phì cười trước cách nói chuyện nửa đùa nửa thật của cô, Gia An đưa cho cô chai nước để uống rồi vài miếng khăn giấy cùng chiếc nón kết của mình.

  • Biết là hơi xấu với kì nhưng đội đỡ nắng
  • Có còn hơn không, cảm ơn nha
  • Nhiều lời cảm ơn lắm rồi – lắc đầu cười cười An tiếp tục công việc chuẩn bị

Chào tụi nhỏ và Gia An xong, Hiền cũng đi xuống.

Người vừa đi ra là ai mà lại làm An cười, cười một cách tự nhiên, nhìn An không có gì gọi là vô cảm.

  • Xong chưa, tôi hỏi đàn rồi chắc là An đánh được
  • Không được cũng phải được – nháy mắt ẩn ý với Lam, An đi ra ngoài cùng Ngọc

An lạ thật, nhìn xuống sân trường Lam bắt gặp hình ảnh gì đó quen quen, cái nón, cái nón đó là của An mà.

  • Để mở đầu cho buổi lễ khai giảng ngày hôm nay lớp 12A1 sẽ mang đến cho mọi người ca khúc Mùa Hè yêu thương
  • Với tiếng hát của bạn Nguyễn Ý Ngọc cùng người đệm đàn là Lê Gia An
  • Xin cho một tràn pháo tay dành cho hai bạn đến từ lớp 12A1

Kết thúc sự kết hợp ăn ý của Yến và Nam là những tràng pháo tay nồng nhiệt, nó càng to hơn khi Ngọc cùng An bước ra.

Biết là An mở màng nhưng không ngờ An lại nổi trội như vậy, chưa nghe được tiếng đàn nhưng nhìn An thôi thì Hiền đã thấy thích, cứ như cô đang là người bị lạc vào không trung mà An thì là người đang điều khiển hướng gió vậy.

Tủi nhỏ 12A1 cứ quơ tay qua lại và đã tạo được hiệu ứng cho mọi người, cô Hiền cười rất tươi, đó là tự hào và còn là sự thích thú cũng như chút cảm giác gọi là lâng lâng. Gia An đẹp thật, rất tuyệt, lần đầu tiên cô nghe được tiếng đàn của Gia An. Nói đến tiếng đàn cô chợt nhớ đến tối chủ nhật vừa rồi. Người đang quen dẫn cô đến một phòng trà nói là sẽ cho cô thưởng thức những giai điệu du dương, đi sâu vào lòng người và sâu lắng của một nghệ sĩ rất được phòng trà yêu thích. Chỉ tiếc là hôm ấy người đó đã không có mặt, không sao hôm nay coi như nghe bù vậy.

  • Hay quá, 12A1, 12A1, 12A1 – tụi nhỏ hò hét đủ kiểu, An và Ngọc cúi chào là lúc hoa được đưa tới

Ba của An bất giác mỉm cười vì nụ cười của con, ông biết đó là nụ cười của cảm xúc, nó có cảm giác, đúng rồi là con của ông. Tuổi học trò “Gia An”, ba của An thầm gọi tên con trong hạnh phúc.

An cứ cười bất chợt, cười tự nhiên, lạ thật, vậy là bạn của Lam đã đi đúng hướng.

An mỉm cười với Hiền và Hiền cũng đã cười với An. An không thể thu nụ cười của mình lại nữa, Hiền cứ như một vật thể sáng lấp lánh soi rọi những khoảng khuất trong tâm hồn An vậy. Không hiểu nữa, An không tin chỉ mới chưa đầy 1 tháng mình có thể thay đổi, An không tin nhưng rồi An phải tin. Hôm nay đánh đàn An cũng không phải cố gắng đẩy hồn vào, mà là cảm xúc tự dâng trào. Mọi thứ xung quanh cứ như là màu hồng, là cái gì đó thú vị, và An biết hiện tại bây giờ mình có cảm giác với mọi thứ, vui có xúc động có và có cả gì đó gọi là yêu thương. Vì An đã thấy ba mỉm cười, và An nhìn thấy ánh mắt của Lam nhìn mình - bất ngờ nhưng mãn nguyện.

  • Không nắng sao mà cười dữ vậy cô giáo
  • Ơ, xuống hồi nào vậy – cảm thấy lỡ lời Hiền quay sang chỗ khác, cô mãi mê nhìn An mà không biết là An đã đi, cứ nhìn chăm chú rồi tự dưng lạc mất người ta lúc nào không hay

An cười cười.

  • Chỉ mới cách đây 30 giây
  • Xạo quá – Hiền cười mỉm

An thích điều này, và An cứ đứng cạnh Hiền như vậy, cứ như An muốn bảo vệ cô ấy, muốn cùng cô ấy san sẽ những việc sắp diễn ra.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: