CHƯƠNG 14
Quay về là một giám đốc của Lê Gia, An lao vào việc, không vô cảm nhưng An có chút gì đó lạnh lùng. Anh thẳng thừng với Oanh trong tình cảm, dù có bị Lam đánh cũng không thay đổi quyết định.
Hiền cũng quyết định nỏi chuyên rõ ràng với Tinh, mọi chuyện đừng nên tiến xa hơn, sẽ không tốt cho cả hai.
Hiền không biểu cảm gì trên khuôn mặt, cô nhìn xa xăm.
Hiền không trả lời.
Hai người đứng lặng bên nhau, và sự chia tay diễn ra như thế.”
Hiền muốn thẳng thừng để không vướng bận, dù cô không yêu Gia An thì cô vẫn muốn nói rõ với Tinh. Cô không muốn mình là nguyên nhân của sự tổn thương. Cô cũng cố không nghĩ đến An, đến người mình chỉ biết trong 1 tháng. Thời gian quá ngắn để cô biết rằng mình đã yêu chưa, chỉ là ở An cô vẫn có cảm giác hơn với người khác. Nhưng càng cố thì chỉ càng khắc sâu
Vừa vào nhà Hiền đã nghe được giọng không vui vẻ của ba. Cô cũng ngoan ngoãn.
Thoáng bất ngờ nhưng sau đó Hiền cũng bình tĩnh.
Hiền cúi đầu rồi cô thở hắt ra, ngẩng người cô nhìn ba.
Ba mẹ Hiền trơ mắt nhìn nhau.
Còn ba của Hiền thì ông thơ thẩn, cứ tưởng Hiền sẽ phản ứng dữ lắm giống trong cái truyện gì đó mà hồi chiều thằng Bảo mới cho ông đọc. Không ngờ nó bình tĩnh như vậy, khác với nhân vật trong truyện con của ông đã chín chắn hơn. Tuổi trẻ bồng bột nhưng con ông, ông hiểu nó không hề bồng bột.
Thái độ của ba làm Hiền bất an, nếu thật sau này cô yêu một cô gái thì sao. 8 người cô quen, chỉ có Tinh là phụ nữ, còn những người còn lại đều là đàn ông. Nhưng cô không có cảm xúc với ai hết, nếu có cũng chỉ là sự thương hại, cô là người gì thế này. Người tạo cho cô cảm giác lại không ở đây, người ta như bóng bay, bay tận phương nào rồi đấy.
Linh quay về, vậy là Hiền sẽ không cô đơn.
Từng làn khói thả ra cảm giác cô đơn bao lấy An. Mấy hôm nay Oanh cứ buồn buồn, mắt thì sưng – cô ấy khóc. Lam cũng không thèm đói hoài gì đến An, cười buồn An nghĩ đáng đời mình.
An không nổi giận mà im lặng.
Tắt máy dụi tàn thuốc An mặc áo khoác rồi ra ngoài.
Lại là cái tên của An, lại là cô Hiền.
Ông Tùng cười hiền.
Lam giật lấy chai rượu nhưng Oanh đã giật lại và vô tình nó bị đập vào cạnh bàn vỡ ra. Tay Lam bị sướt một đường dài, nhưng Oanh không thấy, cô ấy đã gục.
Lam buông tay khỏi người Oanh, mặc kệ tay đang chảy máu Lam đến quầy tính tiền.
Nhìn tay mình Lam chỉ cười.
Nói rồi Lam bỏ đi.
Anh bartender nhìn theo, Lam chỉ vào ngực trái nơi con tim đang thổn thức. Lại một người đau vì tình.
Đưa Oanh ra khỏi quán An mở cửa xe rồi để cô ấy vào đó.
An nhìn Lam, có gì đó khó xử, cái nhìn thương bạn, rồi An đặt tay mình lên vai của Lam.
Lần này Lam không nóng nảy như những lần trước mà tranh cãi hay thậm chí là đánh An, Lam thở dài rồi cười, nụ cười chua xót.
Bỏ tay mình xuống An vào xe rồi lái đi, nhìn sang Oanh đã ngủ, một người vì An mà đau khổ. An là kẻ xấu có đúng không.
Nhìn theo mà Lam muốn khóc quá, nhìn người mình yêu bên cạnh người khác, nhìn người mình yêu vì khác mà đau khổ. Ngồi bệch xuống đường Lam ngẩng nhìn trời cao rồi tự hỏi, “tôi không tốt ở chỗ nào mà Oanh không cho tôi cơ hội”. Rồi Lam ngồi đó, không nói gì, chỉ nhìn về một hướng, vô hồn mà nhìn. Có đôi lúc Lam nghĩ mình sẽ từ bỏ, có đôi lúc Lam nghĩ hà cớ chi mình quay về đây, và có đôi lúc Lam nghĩ mình nên đi tìm niềm vui mới. Nhưng niềm vui có phải sẽ tìm đến với một kẻ thất bại như Lam. Yêu Oanh, Lam chưa từng hối tiếc nhưng con người mà, Lam cũng là con người mà, cũng sẽ có lúc Lam gục ngã mà vào vòng tay của người khác. Yêu đã khó như vậy thì Lam lấy gì để đảm bảo gia đình sẽ chấp nhận, ba mẹ đã nói với Lam nếu Lam không có khả năng yêu thương đúng với chính mình thì quay về đi. Ba mẹ sẽ không chấp nhận việc con của ba mẹ bị tổn thương nhiều hơn nữa. Có phải khi quay về ba mẹ sẽ bắt ép Lam lập gia đình, Lam không muốn, Lam không muốn sống ngược lại với chính mình. Sẽ rất kinh khủng, Lam không có nhiều hơn 1 lần cơ hội đâu. Lam chỉ còn mỗi cơ hội này thôi, nếu không được Lam cũng bất chấp, thà ở vậy để chăm sóc ba mẹ còn hơn làm chuyện mà suốt cuộc đời bản thân vẫn cảm thấy cắn rứt. Lừa dối người khác.
Đặt Oanh xuống giường An lặng đi, cô ấy tiều tụy nhiều quá, lấy khăn lau mặt cho Oanh mà lòng An cũng đau. Bấy lâu nay là cô ấy bên cạnh An, thế nhưng An đúng là đồ tồi. Tình cảm làm sao gượng ép, An có gì tốt đẹp mà khiến người con gái xinh đẹp thánh thiện này phải đau khổ vì mình.
An gật đầu rồi đứng lên không quên kéo chăn lại đắp cho Oanh.
An và ông Bằng không nói gì chỉ lẳng lặng ra ngoài.
Ngồi đối diện với nhau An chỉ cảm thấy mình thật có lỗi, khiến con gái nhà người ta đau khổ như vậy.
Khẽ gật đầu ông Bằng đăm chiêu nhìn về một hướng.
Thở dài ông Bằng nhìn An, đứa bé ngày nào mà ông gặp giờ đã lớn thế này rồi. Ông làm việc cho ông Tùng cũng đã gần 20 năm, ít nhiều ông cũng hiểu về An. Ông cũng biết An đã trãi qua những chuyện gì, An không bất hạnh nhưng An cũng có khổ tâm. Một người đầu hai thứ tóc như ông chuyện đời nào chưa trãi qua, có đây chăng nữa chắc là chuyện tình cảm của con gái mình.
Đôi mắt của người trước mặt đã trũng sâu theo năm tháng, ông ấy có đôi mắt giống ba Gia An, dù đã già nua nhưng vẫn ấm áp tình thương dành cho con cái.
Gia An không biết nên nói gì, một người tin tưởng mình nhưng mình lại làm người ta thất vọng.
Lắc đầu ông Bằng nhìn An rồi cười nhẹ.
An cũng cười nhẹ với ông Bằng.
Hơi bất ngờ ông Bằng nhíu mày, rồi ông cứng giọng.
Có chút khó xử ông Bằng đứng dậy.
An hiểu rồi, có bậc làm cha làm mẹ nào muốn con mình đi lại số ít bao giờ.
Những gì An nói ông Bằng đã đoán trước, ông đã từng nghĩ đến nhưng với ông nó rất khó chấp nhận. Nhè nhẹ mở cửa phòng của Oanh, ông nhìn vào trong, hai chị em nó đang ngủ rất say.
Giọng nói ấy làm ông phải ngoái nhìn, ngay cả trong mơ con của ông cũng gọi tên An, thế mà An lại không có gì gọi là yêu thích con của ông. Sao nó lại phải khổ như vậy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)