CHƯƠNG 34 (Chương cuối phần 1)
Hiền không thể rời mắt khỏi khuôn mặt mệt mỏi của An. Từ lúc nôn đến giờ An cứ khó chịu rồi ôm đầu, ly nước lúc này giúp An đỡ căng thẳng hơn. Cô nhẹ nhàng xoa lưng khi An đang nôn trong nhà vệ sinh, lau miệng cho An mà Hiền thương lắm. An không mở nổi mắt để nhìn cô, chắc vì đau đầu, nhưng vẫn nắm tay cô để trấn an. Và cô biết bây giờ mới là Gia An của cô.
Cơ thể của Hiền đang rất gần An, nhưng An không cho phép mình mất tự chủ lần nữa, vòng tay ôm ngang bụng của Hiền, An muốn cảm nhận cảm giác bình yên này.
Không có câu trả lời chỉ có cái lắc đầu, vòng tay chặt hơn.
Nhẹ nhàng vuốt tóc của An, Hiền hôn lên vầng trán đang căng ra đó, chỉ mong An cảm nhận được sự dịu dàng yêu thương từ mình mà có thư giản hơn.
Nằm trong vòng tay của An, Hiền có cảm giác lâng lâng của hạnh phúc. Cô ao ước mãi thế này, cô muốn mãi thế này bên cạnh An. Cô sợ cái cảm giác sẽ phải xa An, mai sẽ là một ngày dài cho cả cô và An. Nhìn An say ngủ cô thương lắm, không cầm được cô rướn người rồi hôn lên đôi môi đang máp máy điều gì đó. Hôn thật lâu và cô cảm nhận được An cũng đang hôn mình. Kết thúc nụ hôn mặt cô không chỉ đỏ mà tim cô còn đập nhanh hơn nữa, khi nảy cô cứ tưởng mình và An đã hòa vào nhau rồi chứ, nhưng An đã kiềm chế được. Cô biết vì An sợ làm cô đau, cô cũng biết bản thân chưa thật sẳn sàng. Dụi vào người An, cô từ từ nhắm mắt, cảm giác này sao mà lại bình yên như vậy, lại rất an toàn cứ như An đã che mọi giông bão và lấy luôn mọi muộn phiền của cô cất ở nơi nào đó rồi thì phải.
Thử thách vẫn còn phía trước.
Đau đầu, choáng cảm giác đầu tiên khi Gia An tỉnh lại, mở mắt An vẫn còn mệt, nhưng cảm giác bên cạnh có thêm một người mà đó lại là Hiền làm cảm giác mệt mỏi kia cũng biến mất. Vuốt tóc Hiền, An hôn nhẹ lên mái tóc ấy, mùi hương thật dễ chịu. Nếu tối An không kiềm được bản thân có lẽ An sẽ mất Hiền, mỉm cười mà nước mắt An rơi. Hạnh phúc đến với An là do Hiền mang lại. An lo sợ nếu thật sự hai người xa nhau An sẽ như thế nào, có phải lại bị tổn thương rồi An lại như ngày nào, trở thành một con người thất bại. Không An không thể cứ nghĩ như vậy, An cần phải dũng cảm mà nắm chắt tay Hiền bước về phía trước, tình yêu của hai người có thể làm được, An tình điều đó. Cho dù iình yêu của cả hai không ồn ào, không lãng mạn nhưng lại rất chân thành. Hôm nay có phải chăng sẽ là ngày dài, An chỉ muốn ôm người yêu thế này, chỉ muốn ôm cô ấy thế này trong vòng tay mình để bảo vệ, để yêu thương. Có điều cũng nên đối mặt.
Có người đã thức dậy từ rất sớm, đâu đó đã có tiếng thở dài. Ba của Hiền không thể nào ngủ ngon giấc được, ông suy nghĩ rất nhiều, dạo này trong nhà ông cứ như bị cách ly vậy. Có phải ông đã độc đoán và trẻ con như bà nói, trẻ con hình như cũng có một chút, độc đoán thì hình như đang hiện diện. Ông đang chờ xem hôm nay Hiền sẽ nói gì với ông, và ông cũng muốn gặp cái người tên Gia An ấy một lần nữa. Lần đầu gặp An là trong bệnh viện, rồi qua lời kể của thầy Đoàn, nhưng sao ông không mường tượng rõ hơn về con người của An. Vẻ ngoài phải nói là đạt chuẩn, tính tình thì không biết nhưng qua cách nói của Bảo khi nhắc về An thì xem ra bản lĩnh cũng đầy mình. Chỉ là không biết sẽ đối với con gái của ông ra sao, chắc là tốt mà tốt đã đủ chưa, tại sao Hiền phải cầu xin ông bằng cách quỳ và cúi lại ông như vậy. Con bé nhà ông yêu cái con người đó đến vậy hay sao. Dù biết lạy cha lạy mẹ không mất gì nhưng con của ông tự trọng cao ngất, nó trầm tính, giữ kẽ nhìn thì có vẻ khó khăn nhưng thật ra nó rất hiền và không bận tâm chuyện người khác. Chắc nó giống mẹ nó.
Sáng ra ở nhà ông Tùng đã rôm rã, Lam và Oanh đã thức dậy mà chuẩn bị buổi sáng cho cả nhà. Ông Tùng vui sao ấy, chẳng lẽ đề nghị tụi này về ở chung, vậy thì kì, tụi trẻ bây giờ mà nói đúng hơn là bạn của Gia An nhà ông thì tự lập thôi, lại tự trọng nữa chứ, không thích giúp đỡ.
Mở mắt điều đầu tiên Hiền nhìn thấy là ánh mắt cứ như biết cười của An, ngại ngùng cô dụi vào ngực An.
Hiền đánh vào vai An rồi cô ngồi dậy.
Làm sao dễ với An như vậy, An liền kéo Hiền xuống rồi chọt lét cô.
Hiền cười ngất cô muốn đạp An xuống giường ngay bây giờ.
Trố mắt nhìn Hiền rồi An ôm bụng bật cười.
Thấy Hiền có dấu hiệu giận dỗi An thôi không đùa nữa mà trèo lại lên giường, ôm Hiền từ phía sau An hôn nhẹ vào vùng cổ trắng ngần ấy.
Hiền nhột nên hơi nhích người, nhưng cảm giác hơi ấm từ An làm cô dừng lại.
Mân mê bàn tay của người yêu An cười dịu dàng, đặt cằm của mình lên vai của Hiền, hướng cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt An hiện lên điều gì đó.
Ôm Hiền chặt một chút An suy tư, thế như thế nào mới là đủ yêu.
Bất chợt Hiền quay sang nhìn An, cái nhìn có chút ngạc nhiên rồi như hiểu điều An nói, cô áp môi mình lên môi An.
Vốn dĩ Hiền không phải là người táo bạo, là một người dễ e thẹn và giữ kẽ, nhưng không hiểu sao An lại có diễm phúc được cô ấy yêu. Đến với Hiền, cảm giác ấy không phải là sự cung phụng mà là sự công bằng dành cho nhau. Hiền chủ động hôn An, điều đó làm An vui, làm hạnh phúc của An nhiều hơn. Vì An hiểu cô ấy không miễn cưỡng và cũng đã sẳn sàng cùng An bước đến đoạn đường không mấy bằng phẳng phía trước, chỉ có hai người yêu nhau mới cảm nhận rõ được điều đó. Cảm nhận từ những cái hôn đến ánh mắt và cử chỉ yêu thương dành cho nhau.
Lần đầu tiên Hiền có cảm giác mãnh liệt khi yêu thương thế này, nhiều khi cô tự đặt câu hỏi tại sao cô lại gặp An, tại sao ngày qua ngày An đã vào hẳn cuộc sống của cô. Rồi An lo lắng, quan tâm, chăm sóc cô một cách vô điều kiện. Là yêu nên cả hai có thể gần nhau đến vậy hay sao. Cô từng nghĩ mình sẽ mãi cô đơn với cái sự vô cảm kia, nhưng không cô đã gặp An và An cho cô biết bản thân mình vẫn còn được yêu, vẫn có được hạnh phúc. Nghĩ đến ba đã có lúc cô chùng lòng nhưng nghĩ đến nụ cười hạnh phúc của An, nụ cười tỏa nắng mà An luôn dành cho cô khiến cô không thể nào ngừng yêu An được. Cô không muốn nụ cười ấy mất đi, cô sợ An sẽ rơi vào tình trạng của 6 năm trước, trong cô đối với An không chỉ là tình yêu mà còn là một tình thương đặt biệt nào đó. Thế nhưng sao cô vẫn chưa nói được rằng mình yêu An.
Tiếng yêu sẽ được nói ra khi thật sự con tim đã sẳn sàng, và có khi vì nó không thể kiềm nén được lâu nữa.
Từng bước chân dần chậm đi và dừng hẳn, dưới nhà ông Tùng cùng Lam và Oanh ngước nhìn lên cầu thang. Có hai người đang mỉm cười với họ, tay trong tay nhau. Sự lo lắng giờ đây chỉ như một cơn sóng vô tình bất chợt, rồi nó sẽ đi.
Nụ cười của An sao mà giống nụ cười của người phụ nữ trong bức di ảnh ấy đến vậy, rất đẹp, có điều khác ở chỗ An đã dành riêng nụ cười ấy cho cô. Cô không biết mình sẽ đi cùng An bao lâu nhưng hiện tại cô chỉ muốn bên cạnh và yêu mình Gia An. Nhận nén nhang từ tay An, Hiền chậm rãi cắm vào ly hương, và mỉm cười với người phụ nữ ấy “bác yên tâm con nhất định cố gắng giữ lấy nụ cười hạnh phúc của Gia An”.
Hơi nhột Hiền quay sang ngắt mặt An.
Trề môi An cùng cô ra ngoài.
Hiền chờ đợi, ánh nhìn rất hiền lành, ở ông Tùng cô cảm nhận được một tình yêu thương bao la dành cho Gia An – con của ông.
Không gian không có quá nhiều tiếng cười nói, chỉ có ánh mắt họ dành cho nhau, là khích lệ là yêu thương. Tay trong tay Hiền cùng An nắm chặt tay nhau, cả hai không nói gì nhưng trong lòng luôn biết rõ, phải đối diện ngay từ bây giờ.
Một lời nói nhẹ nhàng, cứ như thoảng qua làn gió, nó có đến được với cặp tình nhân đang tay trong tay kia. Sống trên đời mục đích cuối cùng của con người cũng chỉ là hạnh phúc, mọi thứ như tiền tài vật chất là đều tất yếu cần có nhưng tình yêu là thứ thiết yếu và không thể thiếu. Nếu không có được một tình yêu nào đó trong đời thì bạn sẽ cảm thấy mình mới chính là kẻ thất bại. Đừng nghĩ rời xa nhau sẽ là cách để người kia hạnh phúc, nỗi đau ấy chỉ là một vết thương dù có được khâu chỉ cũng sẽ có lúc vô tình bị bứt ra, khi ấy nó càng đau hơn. Hãy yêu khi còn cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình, nhưng đừng quá ích kĩ và cũng đừng quá chiếm hữu nhau. Oanh - Lam có những điều chỉ người trong cuộc mới biết được. An – Hiền yêu thương chấp cánh cho hạnh phúc bay xa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)