Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5

346 0 0 0

CHƯƠNG 5

Có những yêu thương dù có xa nhau thế nào thì cũng sẽ có lúc quay về, vì khi người ấy không chịu được cảnh xa nhau họ nhất định trở lại, có thể để giành giật nhưng cũng có khi chỉ để gần người mình yêu một chút mà thôi.

Một ngày chủ nhật không mấy sôi nổi, thế nhưng đôi lúc yên ắng có vẻ sẽ tốt hơn.

  • Tôi nễ An thật
  • Đừng có cười tôi, thôi ngủ đi
  • Không cần nhắc, mai tôi đi làm mà, ngủ đi, đi học vui vẻ nha cưng
  • Dẹp cái cách xưng hô đó, thôi nha

Cái tên bạn này, bỏ điện thoại lên bàn làm việc An lên giường, nên đi ngủ là tốt nhất. Nghĩ đến mai được gặp tụi nhỏ và cô giáo Hiền đã khiến An vui vui rồi, biểu hiện thế nào khi có cảm xúc vui, tất nhiên là cười. Rồi chợt khóe môi của An cũng đã cong lên.

Màn đêm đôi lúc cũng dễ sợ, lại sắp qua một ngày nữa, ngày mai phải đối diện với tụi nhóc và Gia An. Cảm giác của Hiền bây giờ là vừa nôn nao lại vừa bối rối.

Tiếng trống lại vang vọng, tiết đầu tiên sinh hoạt dưới cờ trong năm học mới. Nghe đâu hơn 2 tuần sau sẽ khai giảng thì phải.

  • Chào các em

Lại là tiếng thầy hiệu trưởng, có lẽ tụi nó nghe rồi riết chán nên đứa nào cũng uể oải. An cũng thấy chán, còn hơn nghe mấy người thuyết trình trong công ty theo kiểu tự đọc kịch bản không bằng. Kia rồi cô Hiền đang nhìn về lớp, cứ như là ổn định. Sao bữa nay tụi nhóc này nháo nháo lên thế không biết nữa, bình thường trật tự lắm mà.

  • Này bên kia mà
  • Tao thích đó – thằng nhóc lớp kế bên kênh kiệu với Yến
  • Thái độ gì vậy, đúng nguyên tắc nếu không tôi nói thầy giám thị - kéo Yến xuống, Nam nói với tên kia
  • Nói đi – tên nhóc đó lại kênh kiệu
  • Thôi Nam, lớp mình làm đúng là được – Yến kéo Nam ngồi xuống

Nhưng có vẻ tên nhóc đó không chịu bỏ qua nó còn lẩm nhẫm gì đó.

Tụi nhỏ hôm nay sao thế nhỉ, bình thường ổn định lắm mà, giờ nào việc nấy. Sao tới buổi chào cờ lại vậy, dù biết là buổi đầu tiên nhưng dù gì cũng đâu còn nhỏ nữa.

  • Sao mấy đứa không trật tự
  • Dạ để em nói mấy bạn – Yến lễ phép nói với Hiền rồi quay xuống nói với tụi bạn của mình

Cô Hiền đi ra phía sau, An cứ mãi nhìn theo cô, hôm nay cô đẹp thật, mà mọi ngày cô đã đẹp sẳn rồi, tà áo dài khiến cô càng xinh hơn, dịu dàng và thướt tha, trong trường mấy ai qua được cô.

  • Cô qua ngồi với tụi em nè – đó là lời đề nghị của mấy đứa 12A2
  • Tụi bây im đi
  • Hải – cô Hiền vội nhắc

Hải im không nói nữa.

Cô nhíu mày hai lớp này bộ có gì xích mích hay sao mà lạ vậy chứ.

  • Cô ngồi đi
  • Khi nào tụi em ổn định thì cô ngồi – dù biết có nhiều ánh mắt nhìn mình cả học sinh lẫn giáo viên nhưng Hiền vẫn muốn xuống cùng lớp. Gia An nói đúng có lẽ cô nên kiên nhẫn, từ Yến cô biết được nhiều điều từ lớp. Cô không muốn mình vụt mất cơ hội nào để bên cạnh chúng trong năm nay, cô nhất định làm hết khả năng có thể của mình

Yêu nghề cũng thật tội, An có thể thấy nhiều giáo viên phía trên đang bàn tán, và tâm điểm là 12A1 cùng giáo viên chủ nhiệm – cô Thu Hiền.

  • Cô ngồi đi
  • Dạ tụi em ổn định rồi

Tụi nhỏ năn nỉ khi thấy cô cứ đứng dù trời nắng gắt.

Thiệt tình mới có 7 giờ hơn mà nắng dễ sợ.

  • Cô ngồi đi – An để cái ghế gần bóng cây, còn mình thì ngồi bên tay phải của cô, giờ này nắng từ phía bên phải rọi qua nên mấy bạn nam thường ngồi phía bên đó

Hiền phải thừa nhận bóng của An cũng to thật, cô lại ngượng ngùng, giận thật, sao lại để cảm xúc chen vào.

  • Hai bạn thích buộc tà áo dài nhỉ - An không nhìn chỉ nói

Hai tên đó vội buông xuống vì bị bắt tại trận.

Hiền vội nhìn, ở đây ngoài cô ra còn ai mặc áo dài nữa đâu.

  • Lần sau cô nhớ tém lên cẩn thận – không để cô Hiền quay lại vì sợ cút áo của cô sẽ bung, Gia An cúi xuống gỡ ra rồi cẩn thận tém lên gọn gàng giúp cô, đồng thời kéo sát ghế về phía của cô để che đi một phần nhạy cảm bên đùi

Cô hiểu ý nên để tà áo về phần các bạn nam nhiều hơn.

Tụi nó không dám làm gì nữa, phần vì Gia An đang sát bên cô, phần vì tụi 12A1 cứ như đang dò xét từng đứa. Con trai thì ánh nhìn như tia lửa, còn con gái cứ như sẳn sàng vồ lấy tụi nó. Lớp này ghê gớm thật, do đó An biết thân phận của mình là phải bảo vệ được cô giáo Hiền của tụi nó.

Chờ mãi cuối cùng cũng đã nói chuyện xong, mình thầy độc thoại cũng tội, mà thôi cũng kệ.

  • Tiết đầu là lớp em mà
  • Để cô cầm được rồi

Gia An lắc đầu rồi giơ cặp của cô lên cao, đồng thời để che nắng cho cô.

Hiền đành đi theo, vì tụi nhỏ đã nói thêm vào.

  • Xin lỗi vì đã lớn tiếng với cô – đi được một đoạn Gia An nói nhỏ, chỉ đủ cô Hiền nghe, nhưng không nhìn cô

Hiền có chút ngạc nhiên. Nhưng như nhớ ra chuyện gì cô cũng nói nhỏ.

  • Cũng tại cô
  • Không sao, rồi cô sẽ có cách giải quyết mà, em tin như vậy – có gì đó sáng lên trên gương mặt của Gia An, hình như khóe môi Gia An không còn chỉ nằm yên vị, nó có gì đó hơi cong lên. Vì An đang cảm nhận xúc cảm

Tuy không nhìn thấy được nụ cười của An nhưng Hiền cảm nhận được gì đó.

  • Tiểu Hoa tỉnh dậy đi, cô vô kìa

Đến gần cửa lớp An và Hiền nghe có ai gọi ai, rất to.

Hiền nhíu mày sao Hoa lại nằm đây, khi nảy cô đâu thấy cô bé.

  • Sao em lại nằm đây?

Hoa không trả lời.

Nhìn Gia An rồi nhìn tụi nhỏ Hiền bình tĩnh, kiên nhẫn.

  • Hoa, em, Hoa sao em nóng quá vậy? – chạm vào người của Hoa, cô Hiền hơi hoảng vì người cô bé quá nóng
  • Sốt rồi, đưa lên lưng Gia An
  • Dạ - Nam cùng Yến và một bạn nữ khác cố gắng đỡ Tiểu Hoa lên lưng của Gia An

Không chần chừ An vội đưa cô bé xuống phòng y tế.

  • Yến và Nam giữ lớp, không ai được ra ngoài, có gì cô sẽ báo
  • Dạ - tụi nhỏ hết sức lo lắng, nhưng vẫn phải nghe, vì cô Hiền đang bỏ lớp tụi nhỏ cần yên lặng

An cố gắng nhanh chân để đưa Tiểu Hoa lên phòng y tế, sao mà con bé nóng như vậy.

  • Chuyện gì vậy?
  • Bị sốt – An thở trả lời cô y tá
  • Đặt xuống giường – nói xong cô y tá lấy nhiệt kế rồi vài dụng cụ cần thiết

An ngồi xuống chiếc ghế gần cửa, định lấy tay áo lau mồ hôi nhưng lại sợ dơ, khăn giấy trong lớp mất rồi.

  • Em lau đi

Một chiếc khăn chìa ra trước mặt.

  • Cảm ơn – An không thể chần chừ

Mỉm cười nhìn An cô Hiền vui, vui vì điều gì nhỉ có phải vì An đã bình tĩnh và nhanh chóng, hay vì lòng tốt của An. Lần trước An nói đã nghe Hoa nói chuyện nhưng thật ra là không có, Yến đã nói tất cả. Cô đã biết rất nhiều điều, lớp của cô tụi nó thật tình cảm. Ngay cả Gia An bề ngoài chưa từng tự khắc cười vui mà còn phải nói chuyện với tụi nó, có điều khó mà thấy Gia An cười, dù Gia An không tỏ ra khó chịu.

  • Trời 5 dấu tay rõ ràng

Không hẹn mà An và Hiền nhìn nhau, cả hai cùng lại xem thử.

Chạm nhẹ vào mặt của Hoa, Hiền có gì đó xót, in hằn lên đây này.

  • Để tôi gọi người chở con bé đi bệnh viện, cô liên lạc gia đình nha
  • Em biết rồi – dứt lời cô Hiền chạy ra ngoài

Còn An thì đang bận suy nghĩ về dấu tay đó, nó to như thế, phải chăng là của người đàn ông kia.

Dưới lớp tụi nhỏ đang tự học nhưng vẫn nhìn ra cửa như chờ đợi cô cùng Gia An.

  • Hải ngồi đi
  • Sao mà ngồi được
  • Chứ bây giờ đi có ít gì không
  • Đúng đó, bộ muốn cô bị la hả
  • Xin lỗi – rồi Hải cũng ngồi xuống cậu đang rất lo cho Hoa

Tiếng guốc gõ nhẹ nhàng từ tốn, chỉ có thể là cô Hiền.

  • Cô ơi Hoa sao rồi

Về chỗ ngồi để cô Hiền giải quyết mọi thắc mắc của tụi nhỏ Gia An xoa trán mình, hình như khi nảy có điện thoại, An cũng lấy ra xem, không quên đề phòng. Dù gì đang học trong lớp An không muốn mình ảnh hưởng đến thi đua.

Là tin nhắn của trợ lý Bằng.

“giám đốc, tổng giám đốc đang bị thương và nằm ở nhà”

  • Ba – lẩm nhẫm trong miệng An vội vã đứng lên
  • Thưa cô em xin về sớm

Lời đề nghị của Gia An làm lớp bất ngờ, chỉ mới tiết 2 thôi mà.

  • Có chuyện gì sao em? – Hiền hỏi nhẹ nhàng
  • Ba em đang bị thương
  • Được rồi, em về đi – không chần chừ Hiền liền đồng ý vì cô tin Gia An không lừa cô, dù gì An cũng đủ lớn để nhận thức điều đó
  • Cảm ơn cô – An quơ vội balo rồi chạy ra cửa lớp
  • Gia An

Sao mỗi lần mình đi ngang qua là cô Hiền lại thích gọi tên mình thế nhỉ, nhưng An vẫn dừng lại xem cô nói gì.

  • Mình đi cùng
  • Dạ

Lần thứ hai cuộc đối thoại này diễn ra.

Hai người lại sáng bước bên nhau.

  • Ê tụi bây cô với Gia An xứng quá ha
  • Ừ, tiếc Gia An là con gái
  • Thì sao chứ - Nam phản bác lại
  • Cũng phải con gái đã sao

Rồi chúng nhìn nhau cười và tiếp tục chương trình tự học.

Riêng Hải cậu đang có dự định sau giờ học là đi thăm Hoa nên không thể nào tập trung được, cậu lo lắng, cậu biết chính dượng của Hoa đã đánh bạn ấy.

  • Em đi đâu đây – giọng ồm ồm của thầy giám thị

Gia An dừng chân.

  • Thưa thầy nhà em ấy có việc nên em ấy xin về sớm
  • Vậy mà cô cũng tin, ngây thơ quá rồi đó

Trời gì vậy chứ.

Hiền quá quen với cách nói chuyện này rồi, nhưng vội quá cô không thể lên xin giấy hiệu trường dùm Gia An.

  • Thưa thầy mong thầy mở cổng, em ấy cần gặp ba mình, ba em ấy đang bị thương

Ông giám thị cười nhếch môi.

  • Bài đặt lấy ba ra mà hù, bất hiếu thật
  • Đề nghị thầy mở cổng – ông giám thị này mà là người của công ty Gia An thì sớm bị sa thải rồi, cách nói chuyện tệ quá. Còn dám dùng mấy lời đó nói với cô Hiền, lời của ông ấy dành cho mình An không khó chịu bằng cách mà ông ấy nói với Hiền. Ông ta nghĩ ông ta là ai

Mặt ông ấy đỏ ngây khi bị Gia An nói như vậy, tuy câu từ tưởng chừng bình thường nhưng ông ta không thích.

  • Em không có quyền đó
  • Thưa thầy học sinh có quyền về sớm nếu có lý do chính đáng, và em đã có lý do chính đáng, hơn nữa còn có cô chủ nhiệm bảo lãnh. Và em không rảnh mà đem ba mình ra làm trò đùa – áp sát về hướng ông thầy giám thị Gia An nói gằn từng chữ, ánh mắt thì đanh lại. Đây là cách An nói chuyện với những kẻ không ra gì, An không cũng muốn đối xử với ông ta như thế nhưng mà An đang nóng trong người
  • Gia An – cảm nhận được Gia An đang không kiềm được bình tĩnh cô Hiền vội nắm tay An kéo về phía mình

Một cái chạm nhẹ nhưng sao lại làm An mềm ra như vậy, cứ như cơn giông tố trong lòng đã đi đâu mất.

  • Tôi sẽ chịu trách nhiệm, thầy cho em ấy về đi
  • Được rồi – nói mà không cam lòng ông ta bấm nút mở cổng

Tay Gia An vẫn đang được cô Hiền nắm lấy.

  • Em về cẩn thận – Hiền vội buông ra, mặt cô đỏ lên vì ngại

Bỗng Gia An cười, khuôn mặt này thật dễ thương.

  • Cảm ơn cô

Hiền có chút bất ngờ vì nụ cười ấy, không biết An đã cười với ai chưa nhưng mà An vừa cười với cô, rồi cô cũng nở một nụ cười.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: