CHƯƠNG 5
Có những yêu thương dù có xa nhau thế nào thì cũng sẽ có lúc quay về, vì khi người ấy không chịu được cảnh xa nhau họ nhất định trở lại, có thể để giành giật nhưng cũng có khi chỉ để gần người mình yêu một chút mà thôi.
Một ngày chủ nhật không mấy sôi nổi, thế nhưng đôi lúc yên ắng có vẻ sẽ tốt hơn.
Cái tên bạn này, bỏ điện thoại lên bàn làm việc An lên giường, nên đi ngủ là tốt nhất. Nghĩ đến mai được gặp tụi nhỏ và cô giáo Hiền đã khiến An vui vui rồi, biểu hiện thế nào khi có cảm xúc vui, tất nhiên là cười. Rồi chợt khóe môi của An cũng đã cong lên.
Màn đêm đôi lúc cũng dễ sợ, lại sắp qua một ngày nữa, ngày mai phải đối diện với tụi nhóc và Gia An. Cảm giác của Hiền bây giờ là vừa nôn nao lại vừa bối rối.
Tiếng trống lại vang vọng, tiết đầu tiên sinh hoạt dưới cờ trong năm học mới. Nghe đâu hơn 2 tuần sau sẽ khai giảng thì phải.
Lại là tiếng thầy hiệu trưởng, có lẽ tụi nó nghe rồi riết chán nên đứa nào cũng uể oải. An cũng thấy chán, còn hơn nghe mấy người thuyết trình trong công ty theo kiểu tự đọc kịch bản không bằng. Kia rồi cô Hiền đang nhìn về lớp, cứ như là ổn định. Sao bữa nay tụi nhóc này nháo nháo lên thế không biết nữa, bình thường trật tự lắm mà.
Nhưng có vẻ tên nhóc đó không chịu bỏ qua nó còn lẩm nhẫm gì đó.
Tụi nhỏ hôm nay sao thế nhỉ, bình thường ổn định lắm mà, giờ nào việc nấy. Sao tới buổi chào cờ lại vậy, dù biết là buổi đầu tiên nhưng dù gì cũng đâu còn nhỏ nữa.
Cô Hiền đi ra phía sau, An cứ mãi nhìn theo cô, hôm nay cô đẹp thật, mà mọi ngày cô đã đẹp sẳn rồi, tà áo dài khiến cô càng xinh hơn, dịu dàng và thướt tha, trong trường mấy ai qua được cô.
Hải im không nói nữa.
Cô nhíu mày hai lớp này bộ có gì xích mích hay sao mà lạ vậy chứ.
Yêu nghề cũng thật tội, An có thể thấy nhiều giáo viên phía trên đang bàn tán, và tâm điểm là 12A1 cùng giáo viên chủ nhiệm – cô Thu Hiền.
Tụi nhỏ năn nỉ khi thấy cô cứ đứng dù trời nắng gắt.
Thiệt tình mới có 7 giờ hơn mà nắng dễ sợ.
Hiền phải thừa nhận bóng của An cũng to thật, cô lại ngượng ngùng, giận thật, sao lại để cảm xúc chen vào.
Hai tên đó vội buông xuống vì bị bắt tại trận.
Hiền vội nhìn, ở đây ngoài cô ra còn ai mặc áo dài nữa đâu.
Cô hiểu ý nên để tà áo về phần các bạn nam nhiều hơn.
Tụi nó không dám làm gì nữa, phần vì Gia An đang sát bên cô, phần vì tụi 12A1 cứ như đang dò xét từng đứa. Con trai thì ánh nhìn như tia lửa, còn con gái cứ như sẳn sàng vồ lấy tụi nó. Lớp này ghê gớm thật, do đó An biết thân phận của mình là phải bảo vệ được cô giáo Hiền của tụi nó.
Chờ mãi cuối cùng cũng đã nói chuyện xong, mình thầy độc thoại cũng tội, mà thôi cũng kệ.
Gia An lắc đầu rồi giơ cặp của cô lên cao, đồng thời để che nắng cho cô.
Hiền đành đi theo, vì tụi nhỏ đã nói thêm vào.
Hiền có chút ngạc nhiên. Nhưng như nhớ ra chuyện gì cô cũng nói nhỏ.
Tuy không nhìn thấy được nụ cười của An nhưng Hiền cảm nhận được gì đó.
Đến gần cửa lớp An và Hiền nghe có ai gọi ai, rất to.
Hiền nhíu mày sao Hoa lại nằm đây, khi nảy cô đâu thấy cô bé.
Hoa không trả lời.
Nhìn Gia An rồi nhìn tụi nhỏ Hiền bình tĩnh, kiên nhẫn.
Không chần chừ An vội đưa cô bé xuống phòng y tế.
An cố gắng nhanh chân để đưa Tiểu Hoa lên phòng y tế, sao mà con bé nóng như vậy.
An ngồi xuống chiếc ghế gần cửa, định lấy tay áo lau mồ hôi nhưng lại sợ dơ, khăn giấy trong lớp mất rồi.
Một chiếc khăn chìa ra trước mặt.
Mỉm cười nhìn An cô Hiền vui, vui vì điều gì nhỉ có phải vì An đã bình tĩnh và nhanh chóng, hay vì lòng tốt của An. Lần trước An nói đã nghe Hoa nói chuyện nhưng thật ra là không có, Yến đã nói tất cả. Cô đã biết rất nhiều điều, lớp của cô tụi nó thật tình cảm. Ngay cả Gia An bề ngoài chưa từng tự khắc cười vui mà còn phải nói chuyện với tụi nó, có điều khó mà thấy Gia An cười, dù Gia An không tỏ ra khó chịu.
Không hẹn mà An và Hiền nhìn nhau, cả hai cùng lại xem thử.
Chạm nhẹ vào mặt của Hoa, Hiền có gì đó xót, in hằn lên đây này.
Còn An thì đang bận suy nghĩ về dấu tay đó, nó to như thế, phải chăng là của người đàn ông kia.
Dưới lớp tụi nhỏ đang tự học nhưng vẫn nhìn ra cửa như chờ đợi cô cùng Gia An.
Tiếng guốc gõ nhẹ nhàng từ tốn, chỉ có thể là cô Hiền.
Về chỗ ngồi để cô Hiền giải quyết mọi thắc mắc của tụi nhỏ Gia An xoa trán mình, hình như khi nảy có điện thoại, An cũng lấy ra xem, không quên đề phòng. Dù gì đang học trong lớp An không muốn mình ảnh hưởng đến thi đua.
Là tin nhắn của trợ lý Bằng.
“giám đốc, tổng giám đốc đang bị thương và nằm ở nhà”
Lời đề nghị của Gia An làm lớp bất ngờ, chỉ mới tiết 2 thôi mà.
Sao mỗi lần mình đi ngang qua là cô Hiền lại thích gọi tên mình thế nhỉ, nhưng An vẫn dừng lại xem cô nói gì.
Lần thứ hai cuộc đối thoại này diễn ra.
Hai người lại sáng bước bên nhau.
Rồi chúng nhìn nhau cười và tiếp tục chương trình tự học.
Riêng Hải cậu đang có dự định sau giờ học là đi thăm Hoa nên không thể nào tập trung được, cậu lo lắng, cậu biết chính dượng của Hoa đã đánh bạn ấy.
Gia An dừng chân.
Trời gì vậy chứ.
Hiền quá quen với cách nói chuyện này rồi, nhưng vội quá cô không thể lên xin giấy hiệu trường dùm Gia An.
Ông giám thị cười nhếch môi.
Mặt ông ấy đỏ ngây khi bị Gia An nói như vậy, tuy câu từ tưởng chừng bình thường nhưng ông ta không thích.
Một cái chạm nhẹ nhưng sao lại làm An mềm ra như vậy, cứ như cơn giông tố trong lòng đã đi đâu mất.
Tay Gia An vẫn đang được cô Hiền nắm lấy.
Bỗng Gia An cười, khuôn mặt này thật dễ thương.
Hiền có chút bất ngờ vì nụ cười ấy, không biết An đã cười với ai chưa nhưng mà An vừa cười với cô, rồi cô cũng nở một nụ cười.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)